Thuờng thuờng buổi tối chỉ có tôi và đứa em cùng với vợ anh Mạnh ở nhà mà thôi..Ba Mẹ tôi tới 10 giờ đêm mới về tới nhà..tôi đi làm về thì coi TV, còn đứa em thì ở trong phòng học bài..công việc như vậy cứ trôi ngày nầy qua ngày nọ…
Thấm thoát mà tôi đã ở Mỷ đuợc 2 năm rồi..Tôi thì buớc vào lứa tuổi 22, đầy mộng mơ và sung sức. Vào một buổi chiều tháng 12 năm 95. Tôi đi làm về tới nhà..cũng như thuờng lệ là tôi đi tắm rồi coi TV và học Anh Văn thêm…đang ngồi coi TV thì chị Thúy, vợ anh Mạnh từ trong phòng đi ra. Tôi thấy chị đi uống thuốc. Tôi mới hỏi chị Thúy là:
-Chị bị bịnh cảm hả chị ?
-đúng rồi em, chị bị cảm hôm qua tới bây giờ. Hình như bị trúng gió rồi
-Nhà chị có đồ cạo gió không?
-Oh, chị có đồ giác hơi thôi em. Ở bên Mỹ ít ai cạo gió lắm
-Vậy chị để em giác hơi cho chị hết cảm, chứ để lâu ngày bệnh nặng thêm..bây giờ chị đi tắm truớc đi
-ý trời, đang cảm mà kêu đi tắm chắc chị chết luôn quá em..
-Không đâu..chị tắm nuớc nóng cho sạch sẽ đi..vì giác hơi thì hai ba ngày sau mới tắm đuợc đó
-Ok, vậy chị đi tắm truớc, em vô phòng chị lấy ống giác ra lau sạch giùm chị đi.
Tôi bắt đầu đi vô phòng chị ấy lấy ống giác ra lau sạch sẽ. Khi tôi lau xong thì chị cũng vừa tắm xong. Chị ấy vẫn mặc đồ bình thuờng đi vô phòng. Lúc bên Việt Nam thì tôi biết cạo gió…Truớc khi cạo gió thì thoa dầu xanh lên lưng rồi mới cạo..Tôi nghĩ giác hơi cũng vậy thôi nên tôi mới nói..
-chị nằm xấp xuống đi rồi em thoa dầu xanh lên lưng chị
-Em đi ra ngoài chờ chị một chút, để chị thay đồ khác cho em dể thoa dầu