VN88 VN88

Phim tâm lý tình cảm chị em

Chị đưa cao hai tay lên chờ đợi, hai bầu vú lên xuống phập phồng theo hơi thở hổn hển gấp gáp: “Hoàng ơi, mình yêu nhau đi, mau lên!” Tôi không cần dục giã, nhoài người nằm đè lên chị, chị ôm ghì lấy tôi, thịt da cọ xát nhau, tôi miệt mài gục xuống mút vú chùn chụt làm chị rên lên, một tay ghì đầu tôi sát ngực, người chị lồng lộn, tay kia thì đưa xuống nắm lấy đầu buồi nóng hổi của tôi mà đẩy đưa cọ cựa chỗ cửa lồn, miệng chị xuýt xoa : “Ôi sướng quá, sướng quá” cái đầu rùa vừa chấm giữa lỗ lồn, chị co người lại rồi hích lên thật mạnh, cả cái con cặc của tôi đâm ngập xuống, xương mu của tôi giập mạnh xuống mu lồn chị, cứ thế mà dập lên giập xuống, chị vừa rên vừa rú lên : “Ối ối, sướng quá Hoàng ơi! Cha mẹ ôi, con sướng quá!… sướng quá!..”, chân tay lúc thì giẫy giụa, lúc thì ghì lấy tôi tới nghẹt thở. Tôi đã hai ba lần chơi gái, nhưng chưa bao giờ sướng đến rủn tỉ như lần này. Cả người như có điện giật, rung lên từng chập, rồi cái tê tê rờn rợn từ bìu dái rùng rùng cuồn cuộn bên trong, rần rần sướng rang rang bủn rủn rừng rực chạy qua cái đầu buồi đang nở bung ra, tinh khí phụt ra chan hòa bên trong lồn trào cả ra mép lồn ướt át nhễ nhụa. Chị Loan cũng vùng vẫy giẫy lên đành đạch như con thạch sùng bị chặt đuôi, cái mu lồn nẩy lên đập thốc ngược lên mu buồi, tôi rú lên, còn chút tinh khí nào phóng ra rào rạt một lần chót, chị Loan cũng rền rỉ : “Hoàng ơi, tôi chết…, tôi… chết…”. Tôi mệt quá nằm vật ra một bên, chị cũng dang tay dang chân nằm ngửa tơ hơ ra, cả hai cùng thở hồng hộc, rã rời, ngủ như chết cả đêm, cho đến khi khách sạn gọi điện thoại báo thức, mới lật đật trỡ dậy sửa soạn ra máy bay.

Trên đường bay Đài bắc Saigon, hành khch đông chật cả máy bay, nhưng hai chúng tôi lật cái kê tay lên ngồi sát cạnh nhau chuyện trò thủ thỉ, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rất mau. Chị Loan nói sẽ đổi vé để về Mỹ cùng với nhau. Chị có nhiều bà con bạn bè ở Mỹ, nên mang rất nhiều đồ. Tôi thì chả có ai thân, nên hứa sẵn lòng mang hộ chị một bao hành lý. Chị biết tôi còn má ở với gia đình chị Hai tôi, mà mọi người rất là cổ hủ, chị bàn với tôi là khi từ Tây ninh lên Saigon sẽ mướn khách sạn, khi chị đến nhà tôi, thì sẽ tự nhận là bạn làm cùng sở. Còn bịch hành lý, tôi sẽ nói là tôi tự ý mang giùm để lấy tiền cước, có món tiền nhỏ thêm để cho mấy đứa cháu con bà chị, như vậy ai cũng vui vẻ và sẽ không thắc mắc gì.

Hai ngày trước khi trở về Mỹ, chị đến tìm tôi ở Saigon.Má tôi và chị tôi, thấy chị là đàn bà, có bằng kỹ sư thì nể lắm. Chị ăn nói dễ thương nên ai cũng qúy, lại còn trách tôi sao lấy tiền cước của chị làm chi. Tôi giải thích là kiểu Mỹ, tiền bạc sòng phẳng, tại có làm nên có trả công.Tôi đi taxi với chị ra khách sạn để lấy bịch hành lý. Chị đưa tôi lên phòng, căn phòng rộng mênh mông bầy biện rất sang trọng. Chị ôm tôi hôn lấy hôn để, nói chị nhớ tôi lắm. Nhưng tôi hơi bị thất vọng, vì không được rủ rê làm gì hơn nữa. Chị chỉ đứng ôm lấy tôi, cà vú vào ngực tôi, tay thì xoa nắm dười quần làm tôi nứng ngỏng lên, chị thủ thỉ: “Ngày hôm nay chị bận nhiều công chuyện lắm. Chị tính đổi máy bay đi cùng với em mà không được, nên phải đi chuyến sáng sớm mai. Chị sẽ đón em ở phi trường San Francisco để lấy hành lý. Chị có công chuyện qua đó hoài hoài, ít ra mình tháng tháng cũng gặp nhau được một lần. Chị nói thầm vào tai tôi: “Chị ăn phải bùa mê rồi, biết không?”, rồi liếc rất tình tứ, làm tôi sướng đỏ cả mặt, bên dưới thì cái đầu rùa đang muốn ọc khí ra, may mà chị đã bỏ tay ra rồi. Chị đưa cho tôi năm tờ hai chục đô, để lúc ra phi trường cho bọn khám hành lý hai tờ, còn ba tờ làm qùa cho cháu tôi. Tôi thấy chị tính chuyên thật chu đáo, lại có tình có nghĩa.

Chuyến bay trở về Mỹ qúa chán, vì không có ai quen. Tới phi trường San Francisco, chị Loan đón tôi, lấy hành lý, nhưng phải đi về Chicago ngay, chị hẹn trong vòng một tháng sẽ gặp lại. Chờ mãi gần hai tháng cũng không thấy, số điện thoại chị cho thì đã bị cúp. Tôi buồn bã thẫn thờ. Một hôm tình cờ đọc tờ báo Việt nam lượm ở siêu thị, tôi chú ý đến bản tin sau :
“Một thanh niên Việt kiều bị bắt vì mang bạch phiến trong kiện hành lý rời thành phố Hồ chí Minh đi San Francisco. Anh tên T.N.N., ở Mỹ về thăm thân, anh khai là mang kiện hàng giùm một người quen tên là chị N.T.K.L. đã rời thành phố trong chuyến bay ngày hôm trước. Anh lúng túng không khai rõ được liên hệ với chị đó ra sao v.v….”
Tôi không đủ bình tĩnh để đọc hết bản tin. Anh chàng nào đó mang đồ cho chị Loan sau tôi đúng một tháng. Tôi thấy choáng váng mày mặt. Từ đó về sau, tôi không bao giờ muốn tìm hiểu Alain Delon là ai, mà cũng có dịp gặp lại “chị Loan của tôi” nữa.

( Xem phim tâm lý hay tại TruyenFull18.com )

VN88