Phú ông chợt tỉnh khi nghe bà cả than, thay lời trách móc:
– Lúc này, tôi hay mệt mỏi trong người, ông lại ít ghé thăm, nên đã bịnh càng thêm bịnh.
Ông không trả lời, mà đằng hắng, quay qua Tây nói:
– Tây à, con phục vụ, đấm bóp cho bà dùm ông. Ông lúc này bận bịu, ít có thời gian thăm bà , lúc nào bà kêu thì con thay ông đấm bóp cho bà nhé .
Tây như người mất hồn, nhìn bà cả, một người đàn bà lạnh lùng, dáng đẫy đà hấp dẫn, nụ cười như thiếu muà Xuân đang nằm úp mặt lên gối.
Bà cả bỗng giật mình, không ngờ có Tây đứng trong nhà. Bà ngẩng lên nhìn ông như muốn trách móc, nhưng đã muộn, ông đã quay lưng bỏ đi . Chỉ còn lại Tây luống cuống đứng nhìn bà. Sự kiện ông bỏ đi làm bà cả nổi điên, bà kéo phăng chiếc màn xuống và bảo Tây: “ông bảo đấm bóp, phục vụ mà sao còn đứng trơ ra đấy ?” Tây luống cuống vén màn, bước vào, định đấm bóp thì bà bỗng nhiên cởi phăng chiếc yếm ra khỏi người, cặp lưng trắng nõn có chút eo lượn là xoay hẳn vào mặt Tâỵ Và nói: ” Nào, thì đấm bóp đi nào” . Tây ngại ngùng đưa cặp tay hộ pháp của mình lên lưng bà, bóp nhè nhẹ … từ trái qua phải, từ phải qua trái . rồi lên, và xuống ……. bà bắt đầu rên vì bớt mệt mỏi, Tây cũng thấy yên tâm và nghĩ: có lẽ, bà chỉ thuần túy muốm đấm bóp mà thôi . Nhưng không, bà bỗng quay người lại, đưa cặp vú còn Xuân phơi phới vào mặt Tây và ra lệnh … bóp . Tây đâu còn lạ lùng gì trong việc bóp vú, nhưng, bóp vú một người đàn bà đã xấp xỉ 50, lúc nào cũng nghiêm nghị, quyền hành…. thì chưa bao giờ . Nhưng ông đã dặn thì phải làm, vả lại, “người” của ông, có lẽ, ít xài, nên còn chắc, và đẹp do vậy, Tây cũng không thấy gì làm ghê lắm . Và, được bà ra lệnh nên Tây bắt đầu … trổ tài .