Riêng Lãng, Từ ngày được Phú ông chiếu cố, nàng thông minh ra rất nhiều, không những trong chuyện ăn ngủ mà ngay cả cách ăn mặc, cư sử và ăn nói . Nàng rất hãnh diện khi thấy Phú ông đã già, mà còn ham mê nàng mỗi ngày . Nhiều hôm, mới phục vụ Phú ông xong, về nhà, mới chợp mắt được dăm phút thì Tây về và “đòi” nàng, tuy mệt, nhưng nàng cũng chiều, cũng chỉ vì “mình có lỗi nhiều với anh ấy” !
Cả Lãng và Tây đều có chung một câu hỏi: Sao lúc này nhiều kiểu mới thế” nhưng, cả hai, không ai dám mở miệng hỏi .
Chẳn hạn như chiều nay, Phú ông mới phá trinh hậu môn nàng, thì bây giờ, Tây lại … đổ trăm nhớ ngàn thương vào “chốn” ấy! Thật ra mà nói, Tây khoẻ hơn Phú ông nhiều , nhưng, chàng chỉ biết hì hục đâm , thọc chứ không biết kéo dài, gợi ham muốn, thèm khát như Phú Ông đã làm với nàng ! Sự khêu gợi ham muốn và vờn “đói” của Phú ông đã làm Lãng “ghiền” của ấy hơn bao giờ hết . Tuy vậy, sự kiện chiều nay, cũng đã làm Lãng lo sợ rất nhiều khi con trai lớn của Phú ông, nhỏ hơn Lãng vài tuổi bắt gặp nàng đang ở truồng, bú bố nó . Nó nhìn thấy, nhưng không quay lưng, mà trái lại còn nhìn, nhìn rất kỹ miệng nàng và cười khỉa, rồi bỏ đi . Sự kiện này đã làm nàng sợ và thầm nghĩ: sẽ không bao giờ dám “gần” ông nữa, vì nếu đổ bể, thì cả 2 vợ chồng sẽ bị đuổi khỏi nhà . Cả đêm, nàng suy nghĩ cách đối phó
nếu chồng biết được và nếu bị đuổị Bây giờ, Tây về, không lời nghi kỵ, lại mò vào cái của ấy của nàng, làm nàng yên tâm, hồ hỡi đền đáp cho chồng . Của chồng to quá, lại vào “cửa hậu” nên Lãng muốn bỏ cuộc vui bằng cách dẫn chồng đi của chính . May sao, có tiếng gõ cửa dồn dập, Tây đành ngưng “chiến đấu” , mặc quần áo và ra mở cửa .Người gõ cửa là cô hầu của cô Ba . Cô Hầu lắp bắp khi thấy Tây:
– Bà bị xẩy chân ngoài cổng đình, không đi đứng dậy được, ông lại đi vắng, mà ngoài trời thì mưa bão … chú làm ơn, ra đỡ bà về nhà dùm ………
Vợ Lãng có lẽ đang mệt, nên vờ nhanh nhẩu:
– Mình mặc áo mưa và mau giúp bà đi, kẻo bà bịnh thì tội ….