Hôm nay, trong lúc ông Quý, cha nàng đang nằm đọc báo trên chiếc ghế xích đu trong phòng ông ngủ. Ngọc Liên đứng trưóc cửa, vặn cây đèn cho ánh sáng dịu xuống, bỏ dép đi chân không lại gần bố. Quý ngẩng đầu nhìn cô con gái yêu quý lại gần hỏi :”Con cần ba giúp gì không ?”
– Con muốn hỏi ba một chuyện.
– Chuyện gì vậy ?
– Tại sao đã hơn ba năm rồi, kể từ ngày mẹ con mất, ba không kiếm ai thay thế mẹ con ?
– Tại ba không muốn con phải sống buồn tủi với người dì ghẻ. Ba thương con.
– Cám ơn ba. Con cũng thương ba nhiều. Hôm nay con đã đủ 18 tuổi, con đã là người lớn, con muốn trả công ơn nuôi dưỡng của ba. Ba chịu không ?
– Con ngoan ! Cám ơn con. Muốn trả ơn ba, thì con cứ cố gắng tiếp tục học hết đại học cũng chưa muộn mà. Ba chưa già, chưa mắt lòa, chân chậm, chưa cần con phải trả ơn ngay.
– Ba đã chịu cảnh cô đơn, thiếu vắng người đàn bà bên cạnh lâu lắm rồi. Xin lỗi ba, cho con nói thật nhé, con đã thấy ba phải thủ dâm nhiều lần. Con thương ba lắm. Hôm nay con quyết định dâng hiến tiết trinh của con cho ba.
Quý cảm thấy vô cùng sung sướng vì chàng đã ước ao được hưởng tiết trinh của đứa con gái mà chàng đã bao bọc, nuôi dưỡng 18 năm rồi như con ruột. Mười tám năm về trước, vợ Quý đẻ một đứa con trai, nhưng đứa bé bị chết ngộp ngay sau khi ra khỏi bụng mẹ. May thay, cùng ngày hôm đó có một người đàn bà chửa hoang sinh một bé gái. Muốn tránh tai tiếng, người đàn bà đó thông đồng với nhà hộ sanh trao đổi con cho bà Quý. Bà Quý nhận đổi đứa con trai đã chết lấy bé gái và làm khai sinh là con ruột, đó là Ngọc Liên. Vì ông bà Quý đối xử với Ngọc Liên rất chu đáo nên
nàng không biết mình là con nuôi.