VN88 VN88

Quay lén gái tiếp khách đại gia

Quay len gai tiep khach dai gia

Đường cong thứ hai bắt đầu nơi cái cổ 3 ngấn thon thon chảy xuống đội vú. Đường cong này có một hình dáng mà tôi không biết thế nào cho hết vẻ đẹp của nó, chỉ biết rằng có những lúc không biết tình cờ hay hữu ý, bữa tiệc ấy bày ra trước mắt tôi nhưng hoặc là mắc cỡ, hoặc là sợ nó biến mất đi nếu bị phát hiện khi đang vụng trộm, tôi chỉ đỏ mặt và nhìn ngay đi chỗ khác, lòng lại thầm rủa mình soa lại nhát gan như vậy. Trên chỗ cái quầng hồng hồng ở đầu vú, đường cong thắt một nút nhỏ làm núm rồi tiếp tục vẽ tới chiếc bụng thon, cái rốn be bé, xuống mãi, xuống mãi, xổ một đường chắc nịt lên đùi chị.

Tôi chạy thẳng vào phòng chị. Nhà không có ai, chị Hà thì đang loay hoay với cái đèn bàn cứ lúc tắt lúc sáng.
– Cứ cái lúc cần thì ba hồi tắt ba hồi sáng, bực mình ghê!
– Chị để em tháo ra coi lại cái công tắc, sửa chút xíu là xong chớ gì!

Quay len gai tiep khach dai gia hinh 1

Khó khăn gì với tôi ba cái lẻ tẻ này, tôi tự tin xoay tournevis mở cái đế đèn ra. Nhưng sự đời đâu có đơn giản thế, cái hơi thở thơm tho ngọt ngào kia đang vào tai vào mặt tôi. Vâng, chị đang ngồi kế bên tôi xem tôi sửa cái đèn bàn, còn tôi thì lại không thể tập trung vào cái đèn bàn mà là vào bờ ngực trắng ngần của chị lộ ra sau cái cổ áo rộng của chính chiếc váy ngắn mỗi sáng làm tôi chết giấc. Đôi vú ấy nằm sát vai tôi ở một khoảng cách mà chỉ cần thở mạnh là khoảng cách ấy sẽ trở thành con số âm. Chưa hết, đùi tôi đang phải cố gắng để không run rẩy khi nó đang nhận được một cảm giác mát lạnh từ đùi chị. Tôi len lén nhìn xuống, cặp đùi đẹp và gần qúa. Cặp đùi ấy chỉ được tà váy che có chút xíu cái chỗ mà tôi ngay cả trong mơ cũng chỉ đoán mò mà thôi. Là hàng xóm, biết nhau từ nhỏ, chị vẫn cứ xem tôi con nít như ngày nào, vì vậy chị rất thoải mái trong cách ăn mặc. Và tôi thì cũng chẳng hơn gì, ở nhà thì ở trần, đánh có cái quần soọc cũng mỏng te, bây giờ mới thấy khổ. Dương vật tôi cứng ngắt, chỏi cái đầu tròn tròn vào quần tôi, và như vậy, hình dạng cú nó thấy rất rõ từ bên ngoài. Tôi biết chị đã nhìn thấy, và có lẽ vì vậy, hơi thở kia ngày càng mạnh hơn, ấm hơn, thơm hơn. Còn tôi thì dù đã nín nở nhưng đầu vú kia đã bắt đầu nhè nhẹ âu yếm vai tôi. Tay tôi run lên bần bật, chiếc tournevis không còn nghe lời tôi nữa mà lại nhảy lên, văng ra rơi vào lòng tôi. Tất nhiên nó không rơi xuống đất vì “cái kia” đã giữ nó lại. Chị nhặt chiếc tournevis cho tôi và không sao tránh khỏi sự đụng chạm. Chị thoáng ngạc nhiên:
– Sao cái này cứng ngắt vậy, cưng?
Mặt tôi đỏ như gấc, tôi lí nhí:
– Em xin lỗi, nhưng chị đẹp qúa.
Mặt chị cũng đỏ:
– Lỗi gì em! Tournevis nè!

VN88