VN88 VN88

Rồi ai cũng phải yêu thôi

Roi ai cung phai yeu thoi

Em lấy chồng rồi ư? Vậy mà em từng nói chẳng lấy ai ngoài anh nữa 

Tôi nghĩ nhiều về ngày em cưới. Tôi có đến tham dự hay không? Bạn bè của em làm gì có ai không biết tôi và em đã từng yêu nhau như thế nào. Liệu họ sẽ nhìn tôi bằng anh mắt ra sao? Thương hại tôi hay thương hại em. Mà biết đâu chừng, họ lại thương hại người đàn ông mà em lấy làm chồng.

Bực thật! Sao em lại lấy chồng? Sao em lại báo tin em lấy chồng vào một ngày Hà Nội buồn ảm đạm. Thời tiết và tâm trạng của tôi xầm xì, tối thẫm. Chắc nó làm cho tôi cô đơn chứ không phải việc em lấy chồng. Tôi nhấp một ngụm cà phê đá… Tôi vẫn vậy, dù trời lạnh hay nóng, tôi vẫn chỉ uống cà phê đá.

Từ ngày chia tay, tôi và em vẫn điện thoại hỏi han nhau. Hầu như tuần nào em chẳng dành một hôm để “tám” với tôi tới khuya. Chúng ta nói chuyện như hồi còn yêu nhau nhưng tuyệt nhiên không có lời yêu nào trong đó. Em kể hết chuyện ban chiều đi ăn kem, chuyện cuối tuần vừa rồi em vừa sắm được một bộ váy đẹp… Cứ như thể em đang sợ cuộc sống của em và tôi cách xa nhau nhiều quá nên em phải tường thuật cho tôi mọi chuyện để tôi được tỏ tường.

Tôi cứ ngỡ là em chưa yêu. Nếu yêu, sao em còn có thời gian cho tôi nhiều đến vậy? Rồi tôi tự xoa dịu nỗi tức tối trong mình bằng một lí do: “Chắc là em cưới cho xong trách nhiệm. Em chỉ yêu tôi mà thôi”. Tôi tự tin nhắn cho em dòng chữ: “Em có yêu người đó không”. Tôi chờ đợi một sự im lặng, bởi vì với tôi đó đã là câu trả lời rõ ràng. Nhưng không, em nhắn lại rất nhanh: “Tất nhiên là có chứ anh. Đấy là người em yêu, yêu em và sẽ chung sống với em trọn đời cơ mà”.

VN88