Nhận công tác xong, Liêm lầm lũi ăn bữa cơm mà lòng buồn vô hạn, chuyến này có lẽ “xanh cỏ” thật. Lính lái xe chết quá nhiều đến độ các trường huấn luyện không cung ứng kịp và những tay lái trên 3 năm như Liêm bây giờ phải lái một mình một ngựa chứ không còn được tài phụ hay thợ máy đi theo nữa.Chiến cuộc càng ngày càng khốc liệt, nhiều đoạn đường mòn chỉ còn trông mong vào thằng giao liên bé con hỗn láo như gấu vì mìn dày đặc như nấm và các ngã chia bây giờ chằng chịt như màng nhện, đi lầm là hết đường quay đầu hoặc lao xuống vực núi mất xác. Đã vậy chuyến này lại phải lái đêm bịt đèn trên con đường mòn nổi tiếng ” gân gà ” dài hơn 200 cây số. Sống chết cũng do số, Liêm an ủi chính mình rồi lầm lũi thu xếp lương khô nước uống. Đúng 9 giờ, tiếng máy xe gầm lên, từng chiếc một lừ đừ bò lên miệng căn cứ để lao vào các giới tuyến. Đoàn xe vận tải vòng vèo suốt 2 tiếng đồng hồ trong khu vực an toàn của chiến khu và bắt đầu chia tay để mất hút trong các nẻo đường mòn âm u của vùng rừng núi Hạ Lào. Rít mạnh hơi thuốc, Liêm đạp lút chân ga lao qua khoảng đồng cỏ tranh, vượt biên giới vào lãnh thổ Campuchia, chiếc Gin 2 cầu mới toanh như con bọ hung lủi đầu vào con đường mòn nhỏ hẹp sát chân rặng Trường Sơn rôì biến mất trong màn sương đêm dầy đặc. Trên đầu là vòm cây đen xì, trước mặt lờ mờ con đường chẽ ba, sau lưng là bóng đêm âm u. Liêm đạp chân ga 2 lần làm hiệu rồi tắt máy nằm chờ. Tiếng côn trùng rỉ rả hoà trộn với tiếng ếch nhái thỉnh thoảng kêu ồm ộp làm cho không khí rừng núi càng thêm rùng rợn thê lương. Bỗng có tiếng chân người vạch lá xào xạc, tiếng khẩu lệnh lanh lảnh, Liêm trả lời theo đúng thủ tục lính tráng để nhận giao liên rồi uể oải chờ đợi. Lòng nhủ thầm vái trời đừng phải gặp một thằng trọ trẹ họ Quảng… Tiếng cửa xe mở nhẹ một giọng nói nhỏ nhẹ tuy hơi cộc lốc :