Thỉnh thoảng nghe tiếng văng vẳng trong thinh không tiếng la hò của những thủy thủ đang neo tàu nơi mé nước. Một buổi tối như thế này thì ai thà không xao xuyến?
Qua khỏi Cam den, gió trớ chiều, sương mù dầy đặc hơn và bây giờ lái xe thật khó. Với tình hình thời tiết như thế này chắc chắn sẽ có một trận thưa dá. ở một vài chỗ uốn khúc của con đường, nước đóng thành băng. Càng đi sâu vào con đường càng hoang vắng, may là chiếc lốp xe của tôi trở nên cứng và khi va vào lớp băng cũng tạo nên một âm thanh như được phát ra từ một bản đồng ca nhà thờ giữa chốn thôn quê hoang mạc. Chốc chốc, một vài căn phố hiện ra. Người ta nhận được nhờ những ánh đèn đường héo hắt. Những ngôi nhà yên lặng và tháng hàng như những nấm mồ vô danh.
Đầu óc tôi tràn ngập những điều kinh dị. Tôi điều khiển chiếc xe bằng những ngón tay và cứ nghĩ ngợi về sự dõi trả. Ơ đời nói dõi là một nghệ thuật, và càng nói dõi hay ho chưng nào thì chứng tỏ một nghệ thuật càng cao chừng nấy.
Cô tình nhân của tôi bây giờ đã ở phía sau lưng, chỗ vùng Bath tôi vừa đi qua. Còn vợ tôi thì đang chờ đợi tôi ở trong một ngôi nah ở gần hòn đảo Mount Desert. Dể tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện nhà tôi đã nói với Tuyết Nga về công việc giao dịch bận rộn khiến tôi phải ở lại Portland đến tôi và phải về Mount Desert trễ. Chẳng có việc gì cả nhưng những công việc giao dịch mà tôi nói láo đó đều nằm ở Bath, và trong vòng tay ôm ấp của một người phụ nữ ở Bath mà thôi!