Trước khi anh gặp em, Hải nói, “Anh chưa từng về mình với bất kỳ ai ở đất Nước này? Anh nhớ một đêm nọ khi anh mang đến phòng em tặng một cây noel nhỏ & đã tâm sự với em về cuộc đời thơ ấu của anh, về việc anh đã khổ sở như thế nào khi trốn khỏi Việt nam, lênh đênh trên biển khơi với những ngày không thể quên trong ký ức, ở trại trại tị nạn, rồi được đặt chân lên mảnh đất mà mọi người cứ ngỡ rằng là một miền đất thánh, được đi học lại và cuối cùng là đang ngồi cùng em ở BOCARATON này tâm sự và em đã lắng nghe thật say sưa, đôi mắt em sáng rực lên, và anh có cảm tưởng như cả cây thông Noel cũng đang lắng nghe anh kể, như trong truyện cổ tích vậy.
Hải tiếp:- “Nhưng” có một đoạn anh đã “CUT” không kể cho em hay. Anh, anh…. Chưa nhập Quốc tịch Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ !!! Mộng Cầm đột nhiên tròn xeo đôi mắt mĩ miều của nàng, thay vì mọi ngày cũng đôi mắt ấy rất long lanh & hiền dịu đáng iêu làm sao, thì bây giờ như nói lên mội sự ngạc nhiên & giận dử chứa trong đô mắt ấy của nàng mà không sao tả nổi…
“À không, anh muốn nói với em cuộc đời phiêu bạt của anh tại mảnh đất này” Anh cười cay đắng. Hải tiếp:- ý anh nói là mười lăm năm trời anh phiêu bạt khi chưa quen em.
Nàng cắt ngang:- Vậy là tổng cộng là 18 năm rồi kể từ khi anh đặt chân lên mảnh này, mà sao lại thế, không thể hiểu được, hay là anh không muốn bảo lảnh cho em rồi phịa chuyện như vậy.