Có lẽ Nàng đã bắt gặp vẽ bất ngờ đến sững sốt khi nhìn vào đôi mắt của Hải. Nàng đã không nhận ra Hải ư! thật không thể tin được! Hải điểm một nụ cười với Nàng, và Hải cố nhíu mày rất ngạc nhiên bước lại gần Nàng, bất giác Nàng vội nhắm mắt lại như thuở nào… Hải kề vào cổ Nàng thổi vào tai Nàng một làn hơi dịu êm, Nàng rùng mình và đắm đuối đang chờ đợi cái cảm giác bao năm đã không đến với Nàng. Hải từ từ đặt một nụ hôn say đắm lên đôi môi ửng hồng bao năm đợi chờ. Bất cần bao cặp mắt đang hướng về Nàng. Không riêng gì Nàng – Hải cũng vậy, không hiểu vì sao nữa, Hải là một người từng trải, đã nếm bao đắng cay vui buồn oán giận, đã bao cô gái đi qua trong đời chàng. Nhưng sau ba năm, khi đặt nụ hôn lên đôi môi Nàng toàn thân cảm thấy rủn tuỷ, một làn hơi ấm chạy suốt từ miệng xuống tận sương mu, cái cảm giác rần rần chạy đến đầu con cu không thể nào cưởng lại được…
Thình lình một que diêm được bật lên, ánh lủa bừng sáng kèm theo tiếng nói:
Thưa Anh Chị dùng gì ?
Cả hai chợt tỉnh, Nàng đặt quả cam xuống bàn và Hải đẩy vôi chiếc ghế ra sau. Nàng rút bàn tay bé nhỏ ra khỏi Hải.
Hải trả lời: Anh cho ly café pha kiểu Việt nam!
Vâng có ngay thưa Anh.
“Mộng Cầm!” Hải thốt lên. thật tình cờ phải không em. Trong một giây anh không thể nhận ra em, thật đấy. Em ngồi xuống đi. Em đã ăn chưa ? Em có uống một chút café không? Nàng thoáng do dự, nhưng Nàng đang chờ đợi cái giọng nói ấy đã ba năm rồi.