*
* *
… “Nhưng cái ký ức đó, giờ đây trong câu chuyện của Hải, dường như đã trở lại. Đó là một buổi chiều thật tuyệt vời, sau khi đãm nhận trách nhiệm vụ lần đầu tiên đưa nàng về, vì trước đây nàng vẫn thường đi xe bus, nhưng hôm nay về sớm nên Hải muốn ngõ ý đưa nàng về.
Hải nói:- Mộng Cầm, đây là ngày đầu tiên em đi trên con đường này, hôm nay trời nắng ấm anh biết có vườn hoa New Garden gần đây rất đẹp, em muốn ghé qua xem cho biết không? Hai chử ‘nắng ấm’ và kèm theo nụ cười đa tình của Hải đó cứ như một giai điệu đang ngân lên trong đầu Mộng Cầm, và bất chợt nàng đáp: Tuyệt – Hoa là thứ không thể thiếu đối với em. Sau một khoảnh khắc yên lặng, anh chợt quay sang và đặt đầu mình vào lòng nàng.
“Anh ước gì” anh thì thầm nhỏ nhẹ vơi đầy vẻ tâm trạng, “giá như lúc này anh đã ngấm thuốc độc của các loài hoa và lìa bỏ cuộc đời – ngay lúc bây giờ” – thấy ghét:- Nàng đáp
Bổng vào lúc ấy, một bé gái mặc chiếc váy màu trắng cầm một cành nhuệ lấp ló sau một bụi cây & nhìn họ chăm chú rồi thoát chạy đi. Và Hải đã không nhình thấy – Nàng choàng qua người anh, rồi Hải cầm lấy bàn tay của nàng & đặt lên mặt mình, rồi từ từ đặt nụ hôn vào môi nàng, mắt nàng nhắm nghiền lại để thưởng thức cái hương vị ngọt ngào ấy, Hải thầm khẻ: Em đẹp quá – bởi vì anh biêt rằng anh sẽ yêu em đến chết mất. Mộng Cầm không còn nghe gì nữa chỉ thấy trong mình nóng ran như lửa, các thớ thịt bên bắp đùi cứ dật dật liên hồi, đôi tai thì lùng bùng như có ai đó đang thổi hơi vào.