Cháu vẫn nhìn tôi chăm chăm, tôi nhắm mắt lại bảo cháu:
-Con sờ vú mẹ đi…
Bằng vô thức, cháu đưa hai tay lên đụng vao hai cái vú căng tròn của tôi, cháu bóp nhè nhẹ hai vú tôi, luồng hơi nóng từ bàn tay cháu truyền qua người tôi qua sự� tiếp xúc của hai bàn tay vào lớp vú tôi. Tôi vẫn nhắm thật chặt đôi mắt, tự� bảo với mình là tôi đang hy sinh cho con trai tôi, không hề vương một chút dục vọng nào cả, tôi thì thầm với vong linh của chồng tôi : Em chịu tội với anh, em đã phạm tôi với anh, xin anh tha thứ cho em, chỉ vì con, chỉ vì con thôi anh !!! Nhưng người tôi vẫn nóng lên, tay chân tôi lạnh ngắt, hơi thở tôi dồn dập. Tôi đã không đè nén được sự� khích động của sự� va chạm giữa hai người khác phái dù là con tôị Đã từ lâu, hơn 6 năm rồi , kể từ ngày chồng tôi chết, chưa có người nào đụng vào thân thể tôi. Tôi đứng dự�a vào bàn, nếu không có tôi đã ngã xõng xoài trên nền nhà. Hai tay cháu vẫn bóp hai vú tôi, càng mạnh hơn nữa, tôi nhăn mặt nói khẽ với cháu:
-Con bóp vú mẹ nhẹ thôi con, con làm mẹ đau..
Người tôi tê rần, buốt lên tận óc, tôi đứng đó run rẩy, con trai tôi đang sờ nắn hai bầu vú của mẹ, như ngày nào còn bé, tôi đã cho cháu bú hàng ngày. Tôi bảo cháu trong hơi thở dồn dập:
-Con bú vú mẹ đi, bú như hồi con còn nhỏ đó.