Tôi sấy lại mái tóc dài cho thật khô, rẽ ngôi giữa như từ bao giờ và khoác một áo đầm rộng mặc trong nhà màu xanh thật lợt.
Con tôi như thường lệ, đi qua đi lại trong những căn phòng trên lầu. Tôi vô phòng tắm dọn dẹp quần áo vứt bừa bãi trên nền phòng tắm và lau dọn lại cho sạch sẽ. Kể từ khi cháu bi bịnh, tôi đã không cho ai ngoài tôi làm công việc này, một mình tôi chăm sóc tầng lầu của cháu, sợ người làm đồn ra ngoài là cháu bị mất trí. Bên ngoài, cháu bắt đầu nói lảm nhảm những câu nói tục tĩu và khi tôi qua phòng cháu thì nó đang đứng nhìn ra cửa sổ, tay cháu đang thọc vào quần, tôi gọi cháu:
-Lâm con làm gì vậy, bỏ tay ra !
Cháu từ từ rút tay ra ngoài, mắt vẫn như nhìn vào cõi hư vô nào đó, miệng vẫn lảm nhảm nói:
-Con muốn chơi..
-Con muốn bú vú..
-Con muốn bú ***..
Tôi xót xa nhìn cháu, và tôi thự�c hành ý định của mình, tôi bảo cháu:
-Con đến đây..
Cháu vẫn ngoan ngoãn nghe lời tôi như bao giờ từ từ đến bên tôi. Tôi đang đứng tự�a người vào cái bàn nhỏ trong phòng, tôi từ từ cởi bỏ lớp áo rông trên người rơi xuống đất, tôi đứng trần truồng trước mặt cháu, cháu nhìn thân thể tôi không chớp mắt, miệng vẫn lẩm bẩm nói, tôi bảo cháu:
-Con không được nói nữa, lại đây với me..
Lúc đó lòng tôi không có một chút dục vọng, chỉ có tình mẫu tử bao la, tôi sẽ phải cứu con tôi, tôi phải cứu con tôi..