Vừa bước chân vô nhà chị Luyến, cặc dái thằng Tài chạy lộn xộn hết trơn, nó hồi hộp, nó bồn chồn, nó lo lắng.
– Chị Luyến, em dẫn thằng Tài tới cho chị “mở mắt” nè.
– Chà, mặt mũi thư sinh hiền hậu, tướng tá ngon lành, cái tướng “roi roi” này là “thầy đụ” à nghen; làm gì mà lắm la lắm lét vậy em trai, lại gần đây cho chị khám cu cái coi.
Chân nọ đá chân kia Tài bước tới gần chiếc sa–lông chị Luyến đang ngồi. Đưa tay khám cu thằng Tài, chị Luyến khen:
– Cặc này có lý à nghen, sao mà nó xìu quá vậy em, bộ sợ lắm hả ?
– Dạ.
– Có gì đâu mà sợ, ai mà hổng có cái ban đầu, thằng Tường nó cũng như em thôi; từ từ rồi đâu cũng vào đó, không chừng em còn chơi “chì” hơn nó nữa.
– Dạ, em cám ơn chị.
– Để chị kêu con Xuyến xuống “mở mắt” em lấy hên, nó mới ra nghề lại còn nhỏ hạp với em hơn, chừng quen rồi tụi chị sẽ huấn luyện em sau.
Nghe tiếng gọi, một cô gái từ trên lầu bước xuống, tuổi độ trên 20 người dong dỏng cao, cẳng dài, mặt không xấu lắm nhưng son phấn hơi lòe loẹt cải lương, dù vậy vẫn chưa xóa được hết dáng dấp mộc mạc của một cô gái quê vừa bước chân lên Sài Gòn kiếm sống. Liếc mắt nhìn bọn thằng Tài mỉm cười gật đầu chào, cô nàng quay sang chị Luyến:
– Có chuyện gì vậy chị hai.
– Mầy đưa cậu em này lên lầu “mở mắt” lấy hên, tao nhường cho mày đó, đừng làm cẩu sợ nha mậy.