– Ê … ê … mày là thằng nào, hổng phải thằng hồi nảy.
– Ư … ư.
Thằng Tạo ngậm tâm, hì hục nắc, cái nào ra cái nấy kéo theo từng tiếng kẻo kẹt rung rinh cả chiếc giường.
Biết mình bị mấy thằng học trò gạt “đụ hội đồng”, con Vân cũng ráng gở gạt cú chót.
– Mỗi “dù” thêm $200 à nghen.
– Ừ … ừ …
Bây giờ thêm $2 cũng hổng có, ở đó mà $200, thằng Tạo vừa nhịp nhịp vừa cười thầm.
Đến “dù” thứ 10, con Vân đã ngất ngư, xuống giọng năn nỉ.
– Mỗi anh một “dù” thôi nha, em mệt lắm rồi.
– Thì nãy giờ tụi anh mỗi đứa có một lần thôi.
– Mấy anh mấy người lận.
Con Vân nghe tiếng thằng nhỏ đầu tiên nói:
– Tụi anh có 4 đứa, còn mấy anh kia bên hàng xóm qua ké thôi. Nhưng em đừng lo, mỗi “dù” anh lấy giù? em $200 rồi, sáng về anh đưa cho em.
Sáng, … vậy là chết mẹ cái *** con rồi, nhưng kệ nó ráng ứ hự đêm nay rồi mai mình ngủ bù, con nhỏ vừa thở từng nhịp vừa tính thầm trong bụng, $1800 cộng thêm 9 lần nữa là $3600, vậy là mình trúng mánh đêm nay rồi, kệ nó ráng một chút rồi ngủ.
Đếm đến $5200 là nó hết đếm nổi, mà vẫn tiếp tục bị “quần”, thôi kệ mình tính “mảo” $8000 thôi, đếm thêm chút nữa coi chừng lộn rồi tụi nó ăn gian.
– Em tính “mảo” $8000 nha, bao nhiêu “dù” cũng được hết.
– Ừ, tính vậy gọn hơn.
Nghe tiếng con nhỏ thều thào, cả bọn cười trong bụng.