Ông X. cho biết trong lần gặp thứ hai, V.A. than rằng mình đang thất nghiệp nên ông có khuyên cô làm hồ sơ, gửi để ông giúp đỡ. “V.A. bất ngờ đề nghị tôi phải trả lương hàng tháng cho cô” – ông X. kể. Lần đó, ông cũng cho “tiền xăng” nhưng V.A. đã lấy của ông thêm 1 triệu đồng. Cả hai lần, ông đều trả tiền thuê phòng trọ.
Ông X. cho biết sau đó “hai đứa” có hẹn gặp nhau tại nhà nghỉ nhưng ông không đến (?).
“V.A. dọa rằng nếu không giúp đỡ cho cô ấy, cô ấy sẽ quậy. Và V.A. đưa ra nhiều yêu sách khác như bắt tôi phải mướn nhà cho cô ấy ở hoặc phải vay tiền ngay cho cô” – ông X. kể.
Chúng tôi đặt vấn đề: Sao một người dưng nhờ anh giúp đỡ trong cuộc sống, nếu anh có điều kiện, giúp được thì tốt. Đằng này, giúp không được, anh bỗng trở thành người bị buộc làm theo yêu sách, có điều gì đó chưa rõ ràng? “Tôi dở là chỗ đó” – ông X. trả lời.
“Người đang có vợ, kẻ đã có chồng, tự dưng giữa trưa rủ nhau vô nhà trọ rồi nói là “bàn tính chuyện giúp đỡ nhau”, chứ “không có làm ăn gì hết”, ai tin nổi không?” – tôi lại hỏi. Ông X. lại gãi đầu, lấp bấp: “Thì tôi dở ở chỗ đó”.
Bần thần suy nghĩ một hồi lâu, ông X. lại bộc bạch về những điều mà theo ông là “nhược điểm” của mình: “Tính tôi nóng. Tôi cho V.A. số điện thoại. Tôi cự vì cô ấy làm tiền tôi, nên dẫn đến chuyện. Chứ bình thường hai đứa cũng nói chuyện bình thường. Còn chuyện đi nhà nghỉ để bàn công việc, tôi nghĩ là để cho có chỗ mát mẻ để ngồi thôi chứ không có gì?” (?).