Về phần Cường, sau nhiều năm “cơm tù, áo số”, cuối cùng anh ta cũng được trở về đoàn tụ gia đình. Cái ngày đầu tháng 4-2006, khi bước chân ra khỏi cánh cửa nhà giam, Cường phấn khởi về quê, tự nhủ lòng mình phải kiếm công ăn việc làm ổn định, tu chí làm ăn thành người lương thiện để bù đắp cho vợ con phần nào những tháng năm xa cách.
Thế nhưng, vừa đặt chân vào nhà, Cường đã nghe tin vợ bỏ đi biệt tích từ mấy ngày trước khi Cường mãn hạn tù. Nguyên nhân là do vợ Cường đã ăn nằm với người em rể nên sợ Cường sẽ không bao giờ tha thứ. Nghe thấy chuyện đó, đất trời như sụp đổ dưới chân, Cường cảm giác không còn trụ vững. Đã nhiều lần Cường gặng hỏi chuyện nhưng Mạnh lảng tránh và không thừa nhận chuyện quan hệ bất chính giữa hai người.
Tuy nhiên vì thương con, thương em gái nên Cường đã nuốt hận vào trong. Còn về phần Linh, thấy anh trai đã biết đầu đuôi câu chuyện nên đau khổ nhiều lắm nhưng vẫn khuyên anh trai nên vì tình nghĩa anh em mà bỏ qua mọi chuyện. Thế nhưng, Linh càng vị tha, bao dung bao nhiêu, thì sự uất hận bị vợ cắm sừng lại càng dồn nén trong tâm can Cường bấy nhiêu.
Rồi vào tối định mệnh ngày 25-12-2006, sau khi ăn giỗ nhà anh trai, Cường đã đi nhờ xe đạp xuống quán nước của Mạnh tại khu vực bến Bính, Thủy Nguyên, để nói chuyện giữa hai người đàn ông. Vừa bước vào quán, Cường bất ngờ bị Mạnh cầm ấm pha trà ném.