Cứ 2-3 ngày bà lại bị đánh một lần. Những bộ quần áo trên người bà cứ nhàu nát, rách bươm, tơi tả sau những tháng ngày bị đòn roi giáng xuống như vậy. Chửi mắng, nguyền rủa thì hằng ngày hằng giờ, cả đêm lẫn ngày. Không có chuyện gì ông Soạn cũng gây.
Bà Hạnh cho biết: “Nhiều ngày ả phải nhịn đói, có khi phải sang bên tui ăn. Ăn xong là ba chân bốn cẳng chạy về. Có lần tui qua thấy ả ăn lúc với mắm, lúc với muối toàn cơm thừa canh cặn, còn ông ấy ăn cá, thịt. Có gì ngon ổng ăn hết, cái gì dở chừa lại. Ổng ăn xong ả mới được ăn. Mà có được yên ổn ăn đâu. Ổng cứ hoạnh họe: “Sao mày ăn lâu vậy?”. Có khi ổng còn chửi rủa”.
“Con cháu thương cho cái gì tui cũng không dám ăn và không được ăn. Có hôm khi tui đang ăn ổng xuống đá nồi canh, chén mắm không cho ăn. Có lần ổng ăn xong còn thừa mấy miếng huyết tui thèm quá mang cất định ăn, ổng chạy theo xuống bếp giật lấy, đổ hết xuống đất, lấy chân chà nát không cho ăn”, bà Xuê rớt nước mắt kể.
Nhà có ba cái giường nhưng 32 năm làm vợ cũng là ngần ấy thời gian bà Xuê phải nằm ngủ ở bộ ván ngoài hiên nhà. Bà bị cấm không được phép nằm giường. Mùa đông hay hè, rét hay nóng cũng phải nằm ở đó.
Trời nóng bà mở quạt, ông ta chống nạnh, cằn nhằn: tiền đâu mà trả rồi bắt vợ tắt quạt. Mùa đông bà chỉ có cái chăn chiên mỏng tang mua từ năm 1976 nhưng ông cũng giật lấy không cho đắp. Bà co quắp trên cái phản gỗ lót manh chiếu bà mua từ ngày cưới.