Tôi chưa từng trễ hẹn với ai bao giờ. Đúng 5 giờ, tôi đã đứng trước trụ sở của đài truyền hình Świata. Tôi rút phone ra toan gọi cho chị Hoa.
– Nguyên ! Chị Hoa đây này.
Tôi giật thột và quay lưng lại. Trước mặt tôi là một người thiếu phụ hết sức khả ái. Dường như chị đã đứng đó tự bao giờ rồi. Chị cười rất tươi và nhìn tôi thân thiện, hệt như chúng tôi đã thân thiết nhau từ rồi lâu và đây là dịp hội ngộ đầy bất ngờ thú vị.
– Dạ, em chào chị.
Tôi bối rối quá. Định đưa tay ra bắt tay chị. Nhưng người Việt mình đâu có ai làm thế. Nên tôi trân ra, gần như đứng nghiêm. Chắc là trông điệu bộ tôi lúc ấy buồn cười lắm.
– Đi theo chị.
Chị Hoa nói rồi rảo bước. Chị đi chầm chậm để chờ tôi. Hai chúng tôi đi cạnh nhau. Qua một con đường nhỏ là chúng tôi đã đến căn chung cư, nơi mà mẹ con chị ở. Nhà chị trên tầng 2.
Vừa mở cửa, chị đã kêu :
– Vân ơi, ra chào thầy này con !
Một cô bé rất xinh, tầm 8 tuổi bẽn lẽn bước ra, lý nhí nói với tôi bằng một thứ tiếng Việt trọ trẹ :
– Dạ, con chào thầy.
Tôi xoa đầu bé Vân.
– Đây là thầy Nguyên. Thầy sẽ dạy con đấy.