Dì bảo : anh ăn sáng đi, còn sớm thì vào phòng tôi lấy cho xem. Đúng ba anh là loại quỉ sống. Tôi ầm ào qua truông, ngồi nhai lẻm bẻm miếng bánh mì ốp la mà nghe đắng họng. Tôi nghĩ sáng sáng được dì cho ăn điểm tâm mấy món khơi dục thế này thì ớn đến tận cổ vì toàn lý thuyết chứ có được thực hành chỗ nào đâu.
Dì thấy tôi cà kê nên kéo ghế ngồi cạnh, chăm bón cho tôi từng miếng. Ăn đã khó, ngồi cạnh dì nuốt càng khó vô vì cái áo của dì mất dạy quá, các khoảng cách hạt nút rộng thùng thình, dì đưa cái tay lên là vú lộ ra một đống. Tôi bắt chóng mặt, một hai xin để mặc con, nhưng dì chẳng nghe. Dì he hé tiết lộ : tôi thích trong nhà để truồng quách cho khỏe, quần với áo vướng bỏ mẹ. Song tại có anh nên mẹ con cũng giữ gìn tí chút, giá chỉ một mình là tôi thực hành lối sống thiên nhiên, hay hơn nhiều.
Tôi ì ạch nuốt mãi mới xong bữa. Dì giúi cho tôi cốc nước cam xúc miệng rồi kéo sềnh sệch tôi vào phòng. Dì xốc tung cái ngăn kéo ra, lỉnh ca lỉnh kỉnh đầy xú chiêng, xì líp. Dì lục bát nháo cả lên, cái nào cũng bự và ren thêu chằng chịt. Dì ướm cái này, thử cái kia, sau cùng thì chọn lấy cái thưa như mắt cáo, tự nhiên cởi phăng áo ra mặc cho tôi xem. Đúng là của quỉ, áo nịt gì mà chỉ có cái dây đai là chắc còn thì lỗ chỗ toàn lỗ là lỗ. Tai hại nhất là đúng chỗ cái quầng thì toang hoác một lỗ bự, thành ra khi dì xỏ vào thì vú dì đùn một cục thòi ra ở đó. Dì còn trẻ, hai quầng hồng đỏ như son, cái núm loăn xoăn như hạt đậu. Dì mặc nịt vú vào rồi lại còn nghịch khảy tưng tưng hai cái núm mà nói : có lẽ ba anh chọn thứ này để dễ đùa búng cho núm vú dậy săn lên cũng nên. Và chưa gì chúng đã mọng thực sự, căng ra làm hai quầng vú càng láng lẫy mới đọa.