Ba thì ví như cây cổ thụ ở đầu ngõ, còn cô ấy phơn phởn như một đóa hoa rừng. Mùi son phấn, mùi dầu thơm, mùi hương da thịt của cô lúc nào cũng phừng phừng lan tỏa, gì chứ tôi đoán ngay cô thích diêm dúa, vui chơi. Nhất là đôi mắt lá răm của cô thoạt nhìn đã thấy dễ sợ, luôn tỏa sự mời gọi và buông lung rất mạnh. Cô nhìn như thu hút mọi người, bất kể già trẻ bé lớn. Tôi e ba không đủ sức cung phụng tình ái cho cô và chỉ sợ tình duyên ba lại lủng củng tiếp.
Nghe ba trình bày cho cô vai vế của tôi, chưa gì cô đã gọi tôi là con ngọt xớt. Còn tôi lúng túng vô cùng, ấp úng không biết thưa thốt thế nào, ba phải nhắc : thì xưng là dì chứ còn sao nữa. Tôi lí nhí làm theo phong cách ba chỉ, dì đã cười rất tươi bảo ba : anh đừng làm con sợ, em mới về, phải từ từ để mẹ con làm quen với nhau. Ba cười xuề xòa ngay, cô nguýt tôi một cái dài thoòng. Tôi vội lỉnh để ba và cô được tự nhiên.
Tôi vào trường học, tối mới quay về nhà. Ba bận đi dự tiệc nên chỉ có cô thôi. Tôi hỏi sao cô không theo ba, cô bảo ba chưa muốn nói với mọi người việc ba đi bước nữa. Cô bảo tôi tắm rửa rồi ra ăn cơm cô chờ. Tôi mượn cớ đã ăn chút đỉnh ở ngoài nên còn no, thật ra là tôi muốn lánh cô mới đúng.
Cô lon ton theo tôi vào phòng riêng, thản nhiên dặn dò : từ nay có cô, con khỏi lo gì cả. Tánh con trai hay bừa bộn, cô hiểu, nên cô sẽ phụ sắp xếp lại tươm tất cho con. Cô tránh dùng chữ mẹ, có lẽ vì thấy gọi như thế không chỉnh chu lắm. Quả vậy, phòng tôi đã được dọn sạch sẽ, quần áo vứt tung tóe đã được cô đem bỏ giặt, sách vở xếp gọn vào các ngăn. Tôi lại đâm bực mình, sự mất trật tự của bọn trai chúng tôi cũng là một thứ trật tự riêng mà khi cần chỉ xốc tay sẽ có ngay vật muốn thấy. Còn cô giúp đỡ sắp lại, làm lệch đi cái chỗ của tôi, nên tôi nói thẳng ra ý kiến này. Cô bảo thôi được, bận sau những gì con cần dùng hằng ngày thì bày hết lên bàn, còn mớ lỉnh kỉnh thì để cô thu cho gọn.