Tôi nút một vú, tay lại măn bóp vú nữa mà miệng ứ á chọc dì : thì là cái túi da mà sao bà sợ dơ. Nói thiệt với bà, người nữ mà “ vu khống “ là đàn ông đếch thèm để mắt tới đâu. Thì cũng như mấy bà ái mộ tụi tui vậy, giả tỉ tụi tui cụt cha nó cái vòi liệu mấy bà có chịu lấy hôn. Chả lẽ lấy dìa để ngắm chơi cho đỡ.
Dì còn nói gì nổi vì hai vú bị tôi cắn nhàu nhàu giờ đều sưng cứng lên hết. Dĩ nhiên là sự bú nút của tôi làm gì sướng hả hê, nên dì chỉ còn ư ư trong họng mà nằm lăn ra đó. Tôi bóp măn hết vú này sang vú nọ, cũng cắn bú, nhay đến hai đầu vú lặc lè và mấy quầng nổi hột lên, dì chỉ còn nước bắt chuồn chuồn bằng hai tay và hai giò thì xắc thuốc lia chia tại chỗ.
Tôi bú liếm hồi nữa thì dì nói năng ngọng nghịu, lưỡi đơ ra. Dì trách : cái thứ yêu ma ở đâu mà mồm miệng làm người ta nổi da gà hết cả. Thâm tâm thì không cho mà anh ngậm vô là liệt tứ chi hết. Giá ba anh mà được một phần giống anh thì tui đỡ khổ biết mấy. Dì nói mà thở dài dằng dặc. Tôi đía vô : thì con đã nói rồi, ba cung phụng dì hổng nổi thì còn con đây chi. Dì cứ than mà không dám dứt khoát thì còn nước non gì nữa.
Dì lụng bụng nói : bộ anh xúi tui bỏ ổng hả. Tôi phải giải thích cho dì hiểu : ai nói dì bỏ ba hồi nào, có ổng mình mới dễ làm ăn. Lỡ ổng có bắt gặp, dì cũng nói được là thấy con hổng có má nên tội nghiệp. Miễn là đừng để ba tường tận cảnh con đang nằm trên mình dì hay đang nhìn hai dì con mình tù ti tú tí nhau như lúc này thì có sao.