Tôi liên miên nghĩ hết việc này sang việc khác, nhớ đến má, lại loang loáng nghĩ đến dì. Có lẽ rượu làm cho đầu óc tôi lâng lâng, nên làng nhàng cái tà áo lụa mềm của dì thướt tha làm tôi thấy khó chịu. Tôi nhớ đến khuôn mặt dì ửng hồng, gò má dì bóng nhẫy, hai tay dì dập dìu khua loạn xạ, dì nói bô bô, chất lụa láng lung linh bên ánh đèn nhún nhảy. Mấy lần dì đã chuyển sang ngồi cạnh tôi, lả lơi mời uống nữa, mắt dì da diết nhìn, tôi phải tìm cớ đứng lên đi lấy món này món nọ để tránh.
Bây giờ nằm một mình, tôi càng thấy sợ dì. Tôi nghĩ người sẽ đau khổ dài dài là ba vì nếu ba cứ bỏ đi hoài thì trước sau gì cô cũng vấp vào sự phản bội. Tôi đâm cáu với ba, tại sao còn vướng vào oan nghiệt. Chức vụ giám đốc dạo này dường như ai cũng sa đà vào chuyện gái gủng, văn phòng nào cũng chọn những cô thư ký trẻ măng, chú chú cháu cháu rồi bỗng thành tình nhân của nhau hồi nào không rõ. Hình như đó là cái mốt để chứng tỏ các vị còn sung sức, vả lại đồng tiền quá dư thừa dễ khiến con người buông lung vào thời thượng đồi trụy.
Tôi cứ nghĩ đêm đêm ba về nằm cạnh ngọn lửa tình ngùn ngụt đó, liệu ba có thỏa mãn được đòi hỏi của dì hay là kẻ chiến bại rất nhanh. Tôi đã từng nghe chuyện các bà vợ quan quyền bao trai để làm người tình dự bị thì dì có thuộc vào số người đó khi mà ba yếu thể xác hay chăng. Còn tôi nữa, dập dìu dì là cánh bướm vờn cánh hoa non vừa hé nhụy, bao lâu tôi còn giữ được khỏi ngã lòng. Tôi sợ dì, sợ những cái liếc mắt lẳng lơ và sợ cả sự phóng túng tình cảm dì đang chờn vờn bủa giăng trước mắt. Nếu dì là người thật thương yêu ba, có đâu mới ngày đầu đã phục cho con trai chồng uống rượu và lại phục sức phóng túng vậy nhỉ.