Dường như giữa hai núm vú và hạt le có sự liên hệ phối hợp với nhau, nên khi tôi cạp hạt le thì hai đầu vú dì tấy lên, to đùng như hạt nhãn. Xem ra các cục nước đá không làm cho chúng thu nhỏ lại lâu bền.
Tôi càng cạp thì cái hạt le càng sừng lên như cái phao câu, như mụt tre gốc, như khóm măng mới nhú. Nó trật trầy dưới môi tôi, lùng bùng như nùi giẻ. Dì vừa sướng, vừa nhột nên hai giò lắc lư và miệng rít như dế : chó ơi, mày gặm mê mệt vậy, nó là cái hạt le chớ có phải là phao câu gà đâu mà con mút mát nó dữ vậy.
Dì nói mà nấc lên như bị hụt hơi, nước nhớt trào ì xèo, lông mu ướt lạo nhạo, tươm cả ra xung quanh. Dì càng quíu càng hét : mày cắn đến nỗi hai mu nóng rực lên còn chà cái hạt le đến chần vần sao mà ác ôn quá sức. Hổng lẽ mày muốn má chết.
Lần đầu dì xưng tiếng má với tôi e ngọt hơn mía lùi. Tôi sẵn dịp cũng a tòng theo lời dì : má để con cạp sát rạt thì má mới nứng lên. Dì lại la : nhưng mà mày cạp như nạo dừa làm má xấc bấc xang bang hết. Mày thử soát xem lồn má có tả tơi ra chưa, sao má thấy nó rệu rạo hết trọi và thốn đái quá.
Tôi chọc dì : con thách má đái được thì con uống hết không để văng ra một giọt. Dì trân mình rặn mà có đái ra gì nổi, chỉ hơi nhỉ nhỉ cái chất nước trắng đục, nhờn như keo. Tôi nút chất đó nghe cái rột thì dì ré lên : mày làm rớt hạt le má ra rồi.