Dì có vẻ cáu nên nằm ì ra, mình mấy xuội lơ. Tôi biết dì giận hung nên vuốt ve : không sao, để con cho dì ngậm một lúc là tiêu tan dỗi hờn ngay. Dì nghe mà tưởng như được ai ban cho chén thuốc tiên, dì nhoáng nhoàng rướn người lên chộp lôi tôi trùm nằm lên bụng dì. Dì đẩy bung hai giò ra ríu rít hối tôi : lồn má để sẵn, con đụ đi, ôi quí hóa quá, thằng con đem tặng vật cho má thật đúng lúc.
Hai chưn dì đảo lia trên không như chiếc máy bay bà già L-19 đang dõi tìm bóng địch. Tôi là là nghiêng cánh, nhắm đúng mục tiêu, nhấn nút thả trái bom đầu tiên trúng vào hang. Tôi chỉ nghe “ phọp “ là thấy dì quặp nghiến hai giò vào sau lưng tôi mà lắc như xe băng qua con đường lồi lõm. Tôi như anh phi công đã tìm đúng chỗ ẩn náu của địch nên giữ chặt nút bấm để nhả hàng loạt bom liên tục. Những quả bom băng băng đâm vào mục tiêu rào rào không ngớt, đất đai văng tung tóe, cây cối ngã rạp, lưới phòng thủ bị xé toang, cái hang sâu hoắm bể tung ra từng mảnh, nước ngầm phọt tùm lum.
Tôi ném bom mà còn hai tay sử dụng hai ổ súng liên nòng bóp xiết cò nhả vô tội vạ làm đế súng nóng bỏng lên. Tôi chợt nhớ ra là đang giập má và hai tay đang bóp méo mó cả hai vú bà. Dì hả hê nên cong vèo đít cong lên cho tôi dện, buồi tôi ma sát vào lồn nghe dẻo quẹo, bật lên những tiếng thịt da hòa nhau kêu lách chách, lách chách.