Sống cuộc đời hai mặt, tôi nản lắm. Thiệt giống như câu hát dân gian “ ban ngày má má con con, đến đêm hai đứa cuốn tròn lẫn nhau “. Nhưng biết làm sao, có đâu thực hiện được kiểu “ ăn bánh trả tiền “ với dì.
Nằm bên dì, tôi nghĩ liên miên. Đến bao giờ thì sự việc lằng nhằng này dứt thoát ra khỏi tôi đây ? Tại ai ? Tại dì ? Tại tôi ? Hay đổ quách tại ông trời tai ác cho được việc ? Tôi ngẫm nghĩ ra trên đời này chẳng có chuyện chi tự dưng mà kết thành. Ừ thì dì quá trẻ lấy ba, dì lẳng lơ đĩ thõa, dì bệu ra bệu vào, nhưng nếu bổn phận là con tôi đừng chàng màng đến thì làm sao dì khuất phục tôi được.
Chẳng qua tại ở những gia đình giàu sang chức vị, con người chỉ chạy theo đồng tiền và lòng dục, nên đạo đức thường chênh vênh, chẳng ai ngó ngàng tới. Có thể lúc đầu dì nhắm vào tài sản và thế lực ba, nhưng trời sinh đàn bà để thụ hưởng thể xác chứ đâu chỉ duy có đồng tiền vật chất.
Về khoản này chắc ba không kham nổi. Dì thì như đóa hoa nở vọt lên, còn ba giống vòi nước đã han rỉ thì chất mát đâu tưới xuể để dì lớn dậy. Dì còn e dè chưa bội phản ba là tốt, chứ nhiều bà lại trốn chồng đi với bọn đĩ đực mới kinh.
Vào ra mãi cũng chán, dì cần tìm một lối thoát. Tôi là nỗi bung xung để dì chĩa mũi vào. Phần được nuôi ăn hằng ngày bằng những món nóng, cay đầy kích dục. Phần tò mò của tuổi trai vừa lớn nên dù sao tôi vẫn sơ hở để dì chộp được cái nhìn ngây dại của tôi quyện bén bên dì.