Tới đây, tôi mới biết dì thiệt cao tay ấn. Dì có nhơn buổi ăn chung cả nhà thì mới dễ khươi câu chuyện, vì hầu như ba luôn vắng nhà. Từ nay, tôi đàng hoàng vô ngủ với dì, ba cũng câm nín luôn, trừ khi ba bắt tại trận tôi đang nằm trên bụng dì, hay là hai đứa chơi nhau xong ngủ quên mẹ nó hổng bận đồ lại thì họa may ba mới biết tụi tui ăn vụng. Mà điều này tôi cũng khỏi lo vì bà dì tôi muốn ăn vụng phải lo chùi mép kỹ. Bả sẽ gài dây xích khóa nghiến bên trong, lại còn xiếng bế cửa, ba có dùng chìa khóa riêng thì cũng chịu, phải kêu réo bả ra mở thì mọi dấu vết đã được tẩy sạch.
Dẫu ba có thắc mắc sao ngủ mà gài cửa kỹ thì dì cũng lẻo mép nói gọn bâng : chớ mẹ con tui ngủ quên, thằng nào vô chụp đại, tui lại nghĩ là ông dìa rồi nó nhấm nháp thử hũ mắm thúi của tôi thì sao. Đúng là hết sức chu đáo. Tôi nghe mở cờ trong bụng, dì đã hợp pháp hóa chuyện đụ đéo của má con, ba bị cắm sừng mà vẫn nghĩ là có con bảo đảm không để ai xài bậy cục cưng của ba.
Sau bữa cơm, dì lăng xăng thu dọn chén dĩa, chu đáo như người vợ hiền, người mẹ đảm. Ba muốn phụ giúp dì, nhưng dì đẩy ba đi nằm nghỉ và hối tôi làm thay cho ba. Khi ba vô phòng rồi, dì nháy nhó tôi mà hỏi : sao anh thấy dì sắp đặt vậy có yên lòng hôn ? Tôi hú vía, định nói lại điều mình nghi, nhưng nghĩ sao lại thôi. Trái lại, nhân dì lìa xìa bên cạnh, tôi giơ hai tay ôm gọn dì hun cái chách lên sau gáy mà khen nhặng xị : má giỏi thiệt.