Thấy dì nứng quá, tôi định bê dì vô giường đụ một phát, nhưng dì cản. Dì nói đừng vội làm ăn kẻo chả nghi. Còn thiếu gì dịp mà, tôi phải giải thích với dì : bóp và móc thì tôi cũng sướng rồi, nhưng e dì bị thiếu thốn mà ấm ức. Còn dì thấy được thì để thư thả cũng được thôi.
Bữa đó, tôi đúng là hên tận mạng, vừa được ăn, vừa được uống, vừa được mằn mò dì, còn ước ao gì hơn nữa. Cho nên khi tôi buông dì ra thì dì lảo đảo, tưởng không gượng đứng được. Dì phải kẹp hai giò vì lồn thốn dữ quá. Dì chỉ trách nhẹ tôi : anh làm dì mệt ngất ngư luôn.
Ba làm một giấc la xiết xong, vội vã dậy làm vệ sinh là lại đi công việc liền. Dì lơ là làm như không xen vào việc của ba, nhưng thật tình dì nôn nao trong bụng. Tôi cũng rơi vào tâm trạng của dì, nhưng trước mặt ba, cả hai chúng tôi phải đóng cho trọn vai kịch đang diễn.
Như thường lệ, ba dặn dò những điều phải làm và cũng không quên báo với cả nhà giờ giấc ba sẽ về, rồi với lấy cái cặp samsonite định vọt đi. Dì nũng nịu bíu tay ba lại, nhí nhảnh hỏi : anh quên chưa hun em mà đã vội dông sao ? Ba vói môi lại hôn lên má dì, dì không chịu, bắt ba phải hôn môi và nén cặp vú vào sát ba day day mấy cái. Tôi nóng mặt quay đi.
Dì đóng cửa cài then rồi quay vào với tôi. Tôi lừng lững bỏ đi, mặt đầy ra một đống. Dì biết tôi ghen với ba, nên nhủng nhẳng theo sau lưng kể lể : anh sao ngu bỏ mẹ. Có ổng thì phải bày trò một tí để ổng tin là tôi hết lòng, hết dạ với ổng. Còn má con ta thì khác chứ lị. Tôi còn giận nên chẳng nói chẳng rằng.