Bà chúm chím cười, ỡm ờ nói : con mắt anh bén nhọn thiệt, có thể nhìn xuyên qua quần áo người khác. Rồi bà xác nhận : của này là ông nhà tôi mua cho khi đi công tác nước ngoài, nghe đâu giá đến vài trăm đô. Tôi nhìn không chớp và tỏ ý cuốn hút.
Thấy tôi loăn xoăn tại chỗ, bà bỗng ngượng nghịu. Bà cũng không đứng yên, xoay ngửa xoay nghiêng, lại nhún mình khom người làm cổ áo càng hở rộng, tôi nhìn rõ đường xẻ sâu giữa hai vú ngồn ngộn. Tôi chép miệng vun vào : chắc là ngực bà to và nặng nên khi bà nghiêng người cháu nhìn thấy nó lủng lẳng như hai bị mỡ.
Bà có vẻ đỏ mặt lên, nguýt tôi một cái và nói : anh khéo tò mò, nhìn đâu cũng kỹ. Tôi được khen càng hứng chí nên kháo : chứ không ư, người đàn bà chỉ có cặp ngực là chỗ mời mọc nhất, bà có chăm sóc cũng phải thôi. Chả bù lắm người chưa bao lăm tuổi mà ngực đã thẳng băng như miếng ván.
Bà cất tiếng cười khục khục, nhưng mắng át tôi : sao anh có vẻ kinh nghiệm đường đời thế. Tôi chẳng góp lời thêm, để bà u u với lời khen của tôi. Tôi giục bà sơi nước, bà sực nhớ nên cầm lấy tách chiêu một ngụm.
Cảm thấy sự gặp đã hơi lâu nên bà kiếu từ ra về. Tôi lẽo đẽo đi sau tiễn chân. Ra đến cửa, bà chùng chình dừng lại, nhìn tôi và nhắn nhe nhớ lại nhà giúp bà. Đúng là không dưng tôi được sa vào hũ nếp, bà chả mời thì tôi cũng phải tìm cách. Tôi còn đang mang hình ảnh cặp vú thập thò của bà đè ẹp ở chỗ xẻ cổ áo mà tôi chỉ mong có thể thò tay vào nựng nựng một chút.