Tôi vẫn im thin thít. Dì xìa lại lay tôi và dựng đầu dậy. Tôi vờ cằn nhằn : làm gì phá giấc ngủ của con vậy. Dì lại lao xao kể tôi bà bạn : mẹ ấy đúng là rực trai, lúc nào cũng đi vắng. Rồi bao nhiêu tội lỗi từ đời thủa nào của bạn đều được dì lôi ra bêu xấu bằng hết. Tôi ngẩn tò te nghe mà không góp ý vào. Các bà chẳng ai thua ai, chẳng qua sẵn chồng có chức, có của thì đua nhau ăn và đú đởn. Bà nào cũng làm ra vẻ ta đoan chính, chứ các mệ đều một ruộc giống nhau.
Dì nói xong cứ tì tì cởi bỏ áo. Đang ngứa tay không có gì để sờ nên tôi hăng hái xán vào giúp dì. Một đằng ăn vạ, một đằng xô đẩy, nhưng làm sao dì cự nổi tôi. Cuối cùng thì người thắng cuộc vẫn là tôi và dì nói cho có lệ : thấy mặt anh là chán hơn cơm nếp ôi. Tôi sửng cồ cự lại : tại dì chứ đâu tại con, ai bảo người ta đang ngủ lại phá lôi thốc dậy. Dì lầu bầu : anh mà ngủ thì tôi bé lại, cặp mắt tỉnh queo thế kia mà ngủ gì nổi, lại còn cái miệng chúm chúm như chực ngậm món gì trong mồm.
Tôi chối cãi : ngủ thì cứ ngủ, nhưng mơ thấy dì cho bú ti thì phải chu miệng mà nút chớ. Dì lắc đầu : chịu anh. Và dì cũng dễ dãi để tôi ôm luôn hai vú dì mà mằn, mà bú chụt chụt. Chỉ một loáng là dì lăn đùng ra cười khành khạch vì bị tôi làm nhột. Tôi ngậm miệng ăn tiền cứ hết bầu vú này lại chuyển sang bầu vú kia mà nút mà bóp.