Tôi chờ cho tiếng ga ra đóng lại thì thở phào thoát nạn. Tôi hít mấy hơi dài cho nhịp thở bình thường lại và lôi con di động ra. Tôi bấm số sau khi nhẩm nhìn thì giờ trên máy. Tiếng đáp mau lẹ cho biết lão ấy cũng đến sở rồi.
Bà ấy a lô, a lô mấy tiếng. Tôi lừ đừ trả lời : là tôi đây, đêm qua bà ngủ có ngon không ? Bà than vãn : cậu liều quá, sao lại gọi lúc lão có nhà. Tôi cười khục khục : tôi thích trò hồi hộp thế mới có kỷ niệm. Và chưa chờ bà hỏi gì, tôi mở lời than như bộng : bà kế đó còn yên tâm ngủ ngay, chứ tôi trằn trọc mãi (bận phục vụ dì thì ngủ nghê gì nổi mà chẳng trằn trọc).
Bà có vẻ ỡm ờ : sao thế ? Tôi ngủng ngẳng đía : thì nhớ bà chứ sao nữa. Tiếng bà : xạo, cậu đã biết gì nhiều về tôi mà nhớ, cậu nhớ dì cậu thì có. Tôi phải chối dứt dạt ngay : ấy chết, bà đừng nghi thế, nhỡ ba tôi nghe được, oan gia lắm. Dì là dì, con là con, tôi nào dám tơ hào, bậy bạ, loạn luân thế. Bà cười hì hì xí xóa : thế tôi hỏi cậu nhớ gì nào.
Tôi gãi đầu gãi tai để chọn một câu nào thật ý nhị chọt vào lỗ tai bà. Tôi chợt lóe ra, tôi à uôm : nhớ cái đường rãnh sâu thực sâu như hang thuồng luồng ở giữa hai vú bà chớ còn nhớ gì nữa. Tôi nghe bà a lên một tiếng trong máy, nhưng sau đó lại ỡm ờ trêu tôi : tôi có mặc áo, mặc cả nịt thì cậu thấy cóc gì mà nhớ. Chẳng qua cậu tưởng tượng.