Tôi tả oán ngay : ấy chẳng thà thấy tét bét te be lại đỡ cuồng, đằng này cứ lơ thơ tơ liễu buông mành thế mới chết. Cả đêm chập chờn cứ nhìn thấy bậy. Bà có vẻ thú vị với trò cút bắt của tôi nên reo nhỏ : thế cậu thấy bậy gì vậy ? Tôi lả lướt ngay một đường tăng gô : ấy, khó nói lắm, lúc nào bà rảnh ghé lại, tôi sẽ trực tiếp kể bà nghe. Nói trên điện thoại, lỡ ai nghe được người ta cười chết.
Bà như chợt nhớ ra : à phải, hôm qua có hẹn đến thu hụi sáng nay mà. Vậy tôi đến ngay được chứ ? Tôi phấn chấn lạ kỳ, không ngờ ông thần may mắn ở đâu nhanh chân đến liền, nên tôi ấp úng : vâng, mời bà, ba và dì tôi đều đi vắng cả, nhưng có giao tiền lại chờ bà đến lấy. Tôi hí hửng vì tóm được cái đuôi con chuột nói láo của bà.
Tôi choàng dậy, nhoáng nhoàng làm vệ sinh thân thể, lẻn vô buồng dì nhón cái number five xịt tóe lóe khắp thân. Tôi cũng lục ngăn kéo dì thủ vội cái xú và cái sịp khoét ở hai đầu vú và cửa lồn nhét túi. Tôi không hiểu tại sao tôi làm vậy, nhưng biết đâu ông thần may mắn xui khiến lại ban thêm cho tôi nụ cười nào nữa. Trên đời nào ai đoán được sự tình.
Tôi nhấp nhỏm chờ. Tiếng chuông ính oong bữa nay sao lanh lảnh, thánh thót, vui đến thế. Tôi trịnh trọng đứng lên ra đón. Ôi dào, bữa nay sao bà đẹp lạ, người trông tha thướt vô cùng. Tôi lịch sự mời bà vào và khen lơ lửng : hôm nay trời tuyệt đẹp, nhưng vẫn còn thua bà.