Bà gạt phăng : thôi, anh khỏi phải rào đón, tôi sốt ruột rồi, không muốn kể thì để tôi về. Tôi nôn nao chộp giữ tay bà lại, ôi bàn tay múp míp, mềm mại và ấm áp làm sao. Tôi cầm mà không muốn buông, cứ ấp mãi và nắn nắn nhè nhẹ. Bà cũng đứng im cho tôi giữ. Ma xui quỉ khiến thế nào mà tôi nhấc chầm bàn tay ấy đưa lên mũi hít và xoa quanh quanh, rồi lè nhè thưa : suốt đêm tôi chỉ nhớ đến bà mà tức anh ách, khó chịu.
Bà mở to mắt nhìn tôi : thật hả, sao anh bạo thế ? Tội chưa ? Thế sao không gọi dì anh lấy thuốc cho uống. Tôi thiết tha than vãn : thuốc nào mà chữa được bệnh tương tư, thưa bà.
Bà có vẻ sợ. Cuống quít cả lên : chết chửa, sao anh lại yêu đơn phương đến nỗi tệ hại. Vậy anh phải làm sao ? Tôi cà kê dê ngỗng thở dài : thì còn làm sao được, tôi phải rón rén chạy đi xối nước cho tỉnh (tôi ngẫm ra sao mình phịa tài thế !), mà có ăn thua gì đâu.
Bàn tay bà vẫn ấp trên mặt. Tôi di chuyển giúi giụi và cố hít hơi hướm của bà. Bà đờ đẫn cả người, mặc cho tôi xoa bàn tay khắp nơi. Tôi hít, tôi hôn và dịch xê người ra dần sau gáy, và tự nhiên tôi ghé hôn vào chân tóc bà da diết. Bà giãy nảy lên : sao anh lại hôn tôi, chỗ ấy tôi buồn lắm. Tôi vội không để bà trốn lánh nên vẫn thở những hơi sâu vào gáy bà và lè nhè : tôi van bà, bà cho tôi hôn một tí, chứ không tôi chết mất.