Bà trợn mắt, trợn mũi nhìn tôi. Mượn dịp này, tôi tả oán thê thiết : bà biết không, tôi mất mẹ sớm nên tôi rất yêu đàn bà. Ai tôi cũng xem là mẹ tôi, chị tôi, nhưng tôi không dám vớ vào dì vì bà là của ba tôi nên không dám (chỗ này sao tôi nói láo tỉnh rụi). Tôi bù lu bù loa như trẻ nít, khóc òa lên : bà giết tôi đi, nếu bà không chịu. Và tôi giả như muốn ngất, bà ta tỏ vẻ nhún : ậy, cậu không được ngất, rầy rà cho tôi. Tôi đến để thu tiền hụi, anh đứng gây họa cho tôi.
Tôi tủm tỉm cười, nhưng vờ khóc nấc lên. Bà trở lại van vỉ tôi : cậu thả tay ở cổ tôi ra đi, rồi cậu muốn gì tôi sẽ thuận lời. Đừng dại dội làm chuyện bậy, tai tiếng chết, ông chồng tôi biết được thì chết. Tôi bèo nhèo buông lơi người, mềm như cái giẻ rách, bà lòn tay đỡ tôi. Tôi ngồi uỵch ngay xuống sàn, bà cũng khum người xuống cạnh tôi, ríu rít hỏi han.
Tôi như chiếc bong bóng xì hơi, ngồi ì tại chỗ, bất động như cục đất. Bà hoảng hỏi : cậu sao thế, cậu sao thế ? Tôi làm ra bộ mặt thiểu não xua đuổi bà : bà về đi, để mặc tôi, tôi có chết cũng được. Kẻo ông nhà biết sẽ rầy rà. Bà vốn yếu mềm, sao đành đoạn bỏ tôi, nên nán lại : không sao, tôi ở lại chờ khi cậu tỉnh thì về cũng chẳng sao. Giờ này chồng tôi cũng không ở nhà, ông ấy còn bận ở công ty.