Tôi tấn công luôn : trước là má phải mặc để giữ ông ấy. Các bố giờ thuê mướn thư ký trẻ, má lùi xùi là chúng cuỗm ổng ngay. Nhưng má không thấy nét đẹp của vú má đâu, hằng ngày má quen mắt nên xem bình thường. Chứ con lại nghĩ khác, hôm đầu nhìn sơ khe vú má con đã trầm trồ là đẹp. Con cứ ước gì được hôn, sờ, bóp, bú một lần.
Bà õng ẹo cướp ý tôi : thì con chẳng đang làm việc đó sao mà còn than vãn. Tôi lại chêm vô : má biết không, con thèm đến độ đêm nào cũng mơ thấy bú vú má đến nỗi xuất tinh ra. Bà giật mình hỏi dồn : thật vậy sao ? con hư thế, bịnh còn gì. Tôi cố tình đánh để bà quị luôn : bịnh thì chịu, chứ ngây ngô không được ôm vú má thì sống ngẫm có ích gì.
Bà gạt ngang sang chuyện khác : thế con nói má phải ăn mặc thứ lót làm sao. Bây giờ lại tới phiên tôi cà kê tán : má phải mặc giống kiểu ba con mua cho dì ấy. Bà giật mình tò mò hỏi dồn dập : hóa ra dì con cho con nhìn rồi mà biết rành rẽ thế. Tôi chối phăng : nào được thế đã phúc bảy mươi đời. Đằng này tại hai ông bà ghen giận nhau nên dì con cáu vứt tung mớ đồ lót ra giẵm xé, con phải chạy gom dấu biến, thế nên mới biết.
Bà có vẻ tin nên ướm : thế con còn giữ hay trả lại cho dì rồi. Tôi ngỏn ngoẻn trêu : đời nào con đem trả, dì con hỏi, con bảo vứt đi rồi. Và tôi lại chùng giọng xuống than thở : ấy vì không có vú để sờ nên tối nào con cũng đắp nó lên mặt mà tưởng tượng đang nghịch vú má, nên ói mật xanh mật vàng luôn. Ói đến sáng ra còn tức ở háng.