Tôi nghĩ bụng phải vọc cho bà bung ta lông rồi đè đụ bà một phát chứ để bỏ qua rất uổng. lồn này mà chẳng đụ thì còn muốn đụ lồn nào. Gớm bà phun nước nhớt còn hơn đái rắt, lồn lênh láng mùi hăng càng gây cho tôi sự hứng khởi gặm cắn ồm oàm.
Bà khách chỉ có độc nhất chiếc bánh bèo bày hàng, vậy mà nãy giờ tôi ăn hoài vẫn không hết. Chẳng những không hết mà còn không ngán, không ớn, không no, cứ muốn ăn mãi. Y hệt như người VIệt ăn cơm hằng ngày, nào có ai kêu ngấy, kêu muốn bỏ đâu.
Trước bà má còn đong đưa đôi giò xem thằng con làm ăn ra sao, nào dè thằng tửng háu ăn thấy bánh nở to thì gặm, cắn, nhai tì tì. Lúc táp một miếng vào rìa ngoài, lúc lại rúc vào lôi cục nhưn bên trong, thỉnh thoảng lại còn húp cái sụt nước mắm tóe loe ra ở chiếc bánh làm bà má xoay trở không kịp.
Đến khi thằng bé ăn lia lịa thì bà má phải phụ banh cái bánh bèo ra cho nó ăn kẻo nó than van, ỉ ôi, nghe điếc tai. Chèn ơi, miệng mồm thằng chó dính tèm lem nào tôm chấy, nhưn đậu xanh, lại nước mỡ coi tức cười quá cỡ.
Tuy nhiên cũng vì cái tánh ham ăn, rúc như chó của nó làm bà mệt ná thở. Bà đã phải dùng hai tay banh cái bánh ra một lùm mà thằng nhỏ còn kêu khó gặm dữ. Nó còn nhỏng nha nhỏng nhảnh nói với bà : má à, hồi nãy con mới cạp, nó nhỏ xíu mà giờ nó nó nở chình ình còn hơn cái bánh tráng phồng người ta quết mạch nha lên nữa. Bà bạn của dì phải phì cười chọc lại : mày làm như lồn tao là cao su hổng bằng, thét rồi mày dám tưởng tượng nó mở bung như cái dù cũng nên. Tôi mượn dịp má tiếu lâm thì đía vô cho khoái : được vậy còn nói gì, khi đó con tha hồ chun vô đó núp mưa thiệt đã.