Đến nước này, dì mới phun toẹt ra : mấy mẹ là vợ các bậc có cấp cả nhưng bà nào cũng muốn thử ăn ngoài. Dẫn anh theo để mấy mụ cướp mất của tôi sao. Câu nói làm tôi tỉnh hẳn, thì ra các bà một ruộc, ông chồng đàn đúm thì các bà cũng xé rào đánh lẻ cho vui. Tôi định bụng sẽ cố tìm cách òn ỉ dì hầu kiếm được một bà sơ cua, lỡ hôm nào kẹt không chơi dì được thì xé lẻ đi đánh quả thiên hạ.
Để lấp liếm chỗ ma ăn cỗ này, tôi hự họ bắt chẹt dì : tôi không để bà đi. Bà không cho tôi rửa mắt thì tôi giữ trịt bà lại. Dì ngỡ tôi trách cứ không được thay mặc áo cho dì, nên giải bày : tại anh chứ, ngủ gì như chết, tôi chờ mãi không được, đành phải tự làm. Tôi điên tiết hỏi : sao không vào đánh thức tôi. Dì lại phân bua : tại ba nhủng nhẳng ở nhà nên dì chịu chết. Ba vừa đi thì không còn giờ nữa.
Tôi bắt đền dì : sáng ra chưa có gì bỏ bụng thì không cho bà đi. Dì nhắc phần điểm tâm có sẵn, tôi gắt gỏng : ăn của quỉ đó thì báu gì, ít là phải bú một bầu sữa to mới đã. Dì biết ngay tôi vòi, nhưng cũng hệt như dê cái sáng ra chuồng nếu không để dê đực địt một phát thì không đi được, nên dì thở dài trách khéo : anh chúa lằng nhằng, làm trễ giờ giấc hết trơn. Tuy vậy dì cũng giục : thôi thì bú mớm làm đại đi còn để người ta đi.