Nó bước tới tắt đầu và tivi, sau đó dìu nhẹ bà dì đáng thương đang đứng như trời trồng tới chiếc ghế salông. Dì nó ngồi xuống một cách nặng nhọc. Nó cứ để dì nó ngồi yên như vậy chừng 30 giây. Bỗng dì nó nhảy chồm ra khỏi ghế bành, chạy tới cái đầu rút cuốn băng ra và cứ thế giật đứt từng đoạn băng một, miệng lảm nhảm:
“Đồ chó chết, đồ khốn nạn, đồ trời đánh thánh vật”
“Dì làm thế có ích gì đâu. Đấy đâu phải là cuốn gốc. Chỉ là bản sao thôi. Tôi đã sao thành 3 cuốn như thế để chuẩn bị gửi đi những nơi cần gửi rồi.”
“Đừng; xin đừng làm thế; làm ơn xin đừ.ư.ng” Dì nó bật lên tiếng nức nở van xin.
“Ồ được, tôi sẽ không gửi đâu, nhưng…”
“Mày còn muốn tao làm gì nữa hả đồ khốn kiếp? Làm gì? Làm gì? Làm gì?” Dì nó gào lên với giọng điệu của một người đang bị kích động tột cùng.
Vẫn giữ một vẻ mặt bình thản, nó nhỏ nhẹ:
“Hôm qua dì đã cởi quần áo cho tôi. Hôm nay, đến lượt tôi sẽ cởi cho dì!”
“Caaaáiii gìiiiiiiiiii” Dì nó lắp bắp “Không! không đời nào! Tao là dì ruột của mày cơ mà! Mày không thể nhìn thấy tao trần truồng được!”
“Một là thế, hai là tôi sẽ gửi mấy cuốn băng này đi. Tuỳ dì chọn!”
“Tao sẽ bảo là mày cưỡng ép tao; Mày hiếp dâm tao. Khi đó mày sẽ là người gặp rắc rối chứ không phải là tao đâu.” Dì nó trả lời.