-“Mày muốn tao nói thế nào?”
Nó chỉ vào bức thư, và dì nó đọc vài từ với giong run run…
“Cường…tao không thể nói được… và nhất là lại nói với mày, sử dụng tên mày…”
“Dì phải cố gắng thôi. không còn cách nào khác đâu…”
Nó tiến đến giơ bức thư trước mặt dì nó, giữ một khoảng cách chỉ để đủ cho dì nó đọc đượ thôi chứ không thể giật được. Dì nó bắt đầu đọc, và thay tên của nó vào:
“Oh, Cường, dì không thể quên được cái cảm giác khi ngậm con cu của cháu trong mồm, cảm nhận được nó bằng đầu lưỡi của dì. Cái cảm giác được con cu dài cương cứng của cháu cạ vào môi mới thật tuyệt vời làm sao. Cháu là cháu yêu của dì. Dì không thể quên được sự kích động khi lần đầu tiên được ngậm cu cháu, và cảm nhận được sự sung sướng khi cháu ra trong miệng dì. Cường ơi! Nuốt những dòng khí nóng hổi của cháu làm dì cảm thấy sung sướng đê mê, một cảm giác mà dì chưa bao giờ từng có trong đời…”
Cứ thế. dì nó đọc hết bức thư. Và sau khi kết thúc, nó để dì nó cướp lấy bức thư trong tay.
Dì nó chạy vội vào phòng để đốt bức thư, vừa đi vưa ngoái cổ lại nói với nó:
“Đấy, mày đi mà nói với mọi người! Sẽ chả có ai tin mày nếu mày không có cái này! Đồ chó chết khốn nạn!”
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười, thò tay vào túi. Nó rút ra chiếc cat-set mini mà nó đã giấu sẵn từ lúc trước và nghe lại thử xem chất lượng của cuốn băng có tốt không. Tất cả đều thật tuyệt vời. Giọng của dì nó nghe rõ mồn một. Chất giọng lại hơi run run như bị kích động. Điều đó càng làm cho cuốn băng có vẻ thực hơn.