Ba trầm ngâm một lúc rồi mới thở dài nói tiếp :
– Con có thể giúp ba mẹ được, cậu Ba Thới bằng lòng xóa nợ cho gia đình mình với một điều kiện …
– Ồ, vậy thì hay quá, điều kiện gì vậy ba mẹ?
– Kỳ nghĩ sắp tới đây, con phải lên ở đậu cho cậu Ba Thới 1 tuần để trừ nợ.
– Ồ, tưởng gì chứ chuyện đó đâu có khó, con sẳn sàng làm lụng để giúp đở ba mẹ, chỉ có 1 tuần chứ phải ở đợ người ta cả đời sao mà sợ!
Ba mẹ nhìn mình với cặp mắt đầy e ngại :
– Nhưng mà , Lan con, một tuần coi vậy chứ không phải dễ đâu, trần ai lắm nghe con. Con nên nhớ mình nhà nghèo, dù sao cũng bị thiệt thòi …
Mình thắc mắc :
– Chỉ có 1 tuần mà sao ba mẹ lại cho là trần ai?
– Tại vì … trong tuần đó con phải nhất tâm mà nghe theo lời cậu Ba Thới … cậu nói gì, đòi hỏi gì con cũng không được từ chối, mà phải vâng dạ nghe theo lời của người ta. Con hứa với ba mẹ nghe con, đó là phần trợ giúp của con đó. Có khó mấy chăng nữa thì con cứ nghĩ đến ba mẹ mà cắn răng chấp nhận.
Mình dạ và không hiểu tại sao Mẹ lại ôm chầm mình mà khóc.
Cũng như Hương biết, kỳ nghĩ cuối năm mình chia tay với Hương và các bạn cùng lớp để lên Vỉnh Long. Mình cũng lo sợ không yên khi đến bấm chuông nhà cậu Ba Thới. Chị Năm ra mở cửa cho mình, chị là người làm bếp. Chị dẩn mình vào một căn phòng nhỏ với một cái giường lớn, đó là phòng của người làm. Chị nói :
– Bé gái, đây là phòng của chị, em ở chỉ có 1 tuần, vậy thì ở chung với chị.
Chị Năm cũng còn trẻ, có lẻ chừng hai mươi mấy ba mươi, thấy chị vui vẻ nên mình mới tò mò hỏi :
– Nhà lớn quá mà có bao nhiêu người làm vậy hả chị?
– Vậy mà chỉ có chị mà thôi, bây giờ có thêm em là hai! ngoài ra lâu lâu có người đến chăm sóc vườn nhưng họ không có ở đây.
– Oâng chủ có ở nhà không chị?
– Tối cậu Ba mới về.