Tuyên không thương tiếc lại đưa lồn tới mặt bà một lần nữa nhưng bà vẫn không thỏa mãn được cho Tuyên. Tuyên tức tối mang khúc củi tới. Khúc củi này còn to hơn lúc nảy. Tuyên bảo bà mở miệng ra và đúc nó vào trong làm cho bà há to ra. Mỗi lần Tuyên thúc khúc củi vào thì bà bị mắc nghẹn ở cổ và thở khó. Sự trừng phạt này kéo dài một lát, rồi Tuyên kéo ra và tán và mặt của bà một lần nữa. Khi bà mở miệng ra khóc, Tuyên lại nhét khúc củi vào sâu trong cuống họng và giữ ở đó. Đồng thời Tuyên nhét đầu kia vào lồn của mình và bắt đầu lắc hông. Bà bắt đầu khó thở; cặp mắt trợn tròng, có vẻ muốn ngất xỉu thì Tuyên cũng vừa đạt tới khoái cảm tột bực và kéo khúc củi ra. Bà được dịp thở mạnh hít lấy không khí. Tuyên quay lại và tán vào mặt của bà lần nữa và xốc khúc củi vào trong miệng và đặt đầu kia vào trong lồn mình cho tới khi xuất dịch lần nữa. Cuối cùng Tuyên cũng đã thỏa mãn và lui xuống để mặc cho bà nằm một đống trên sàng gạch thở hào hển. Tôi cũng không ngờ tình thương của nó giành cho mẹ của mãnh liệt, nên sự trả thù cũng bạo tàn đến thế!
Trong khi bà nghỉ ngơi thì Tuyên đi qua bên kia và lấy một khúc củi khác lớn hơn nữa. Bôi trơn vật ấy bằng một thứ dầu, và buộc một sợi dây vào. Bà Vân nằm co ro trên sàn gạch run lập cập sợ điều gì sắp tới sẽ xảy ra. Tuyên chẳng nói năng chi cúi xuống và kéo bà lết tới và đặt sợi dây dưới lưng bà và trói đầu kia vào đầu gối phải của bà. Sau đó Tuyên kéo mạnh sợi dây giật ngược chân phải của bà lên trên ngực. Tuyên lại kéo đầu gối trái tương tự và trói đầu dây kia vào. Hai chân của bà dang xa, hoàn toàn phơi bày cái lồn đỏ và lỗ đít thâm ra mặt ngoài. Đôi tay của bà dĩ nhiên bị trói đàng sau lưng chẳng còn làm gì được.