Cửa đóng sầm lại, Trang đứng tựa lưng vô mà trong đầu bấn loạn… “Trời ơi, mắc cỡ ơi là mắc cỡ. Chắc mình độn thổ quá. Làm sao đây, làm sao đây. Họ chắc cho mình là con dâm dục thôi! Chắc chắn là như vậy. Thôi chết rồi…..” Trang dậm nhẹ hai chân tức tửi, “phải chi nàng trở về phòng sớm hơn 10 giây thì đỡ biết mấy… Ngu quá, ngu quá!…” Nàng lao mình nằm sấp lên giường, ôm mặt thút thít. Thẹn muộn độn thổ cho rồi.
Vậy là suốt ngày hôm đó, nàng nhất nhật không chịu ra khỏi phòng, mặc cho bữa cơm chiều đã dọn lên. Nàng nghĩ không còn mặt mũi nào gặp lại mặt cậu và anh nàng. Ba mẹ nàng kêu réo, nàng nó no rồi…
*
* *
Sáng hôm sau…
– “Em ơi… anh để đồ ăn sáng ở đây, một lát em dẹp nghe!,” ông Khiêm nói rồi đứng dậy.
Bà Quỳnh từ phòng khách bước lên, cũng vừa lúc Trang bước ra từ phòng ngủ ra, mặt còn chưa tỉnh táo, nhưng bụng đã đói cồn cào.
– “Hôm nay có ra tắm nắng nửa thôi?,” ông hỏi.
– “Thôi, hôm nay ở nhà nghỉ,” bà đáp rồi ngồi phịt xuống ghế có vẻ mệt mỏi.
Trang ngừng lại ở giữa phòng, nhìn ba mẹ nàng một lúc. Mẹ nàng coi bộ không khỏe lắm. Ba nàng cũng có vẻ lười biếng sau buổi ăn sáng nhét đầy. Cậu Đức và anh nàng không có ở đó, Trang thấy nhẹ đi, vì nhớ tới cảnh nàng bị bắt gặp, nàng không biết làm sao để đối mặt.
– “Thức rồi à, công chúa!,” ba nàng chọc, cười hề hà với đứa con gái và vuốt lấy đầu nàng, “Con chậm hơn anh con hai tiếng rồi. Từ sáng nó đã ra bơi.”
Trang ngáp một cái thật dài và cười xòa lấy lệ, nhún vai tỏ ý “sao cũng được.”
– “Hay là anh dẫn nó ra ngoài đi,” mẹ nàng đề nghị với ba nàng.
– “Được,” ông đáp.
– “Đi đâu hả?” Trang hỏi.
– “Vậy nè… hai mẹ con tới đây nghe nói….,” ông kéo ghế lại, tiếp, “Lần này mình tới đây ngoài lý do nghỉ mát, ba còn phải làm một chuyện cho công ty. Nếu như con muốn, hai cha con mình đi đây 1 ngày,” Khiêm nói.
– “Đi đâu, sao anh không nói em trước chuyện đó vậy?,” Quỳnh hỏi.
– “Anh cũng không tính trước, định nhờ thằng bạn làm dùm, nhưng bây giờ sẵn dịp thì đi luôn. Chỉ cách đây không xa thôi.”
– “Thôi… nếu xa quá, con không đi,” Trang đáp.
– “Vậy… thôi anh đi đi, tôi ở lại với tụi nó,” Quỳnh trả lời, khoanh tay nhìn chồng.
– “Con thật không đi?” ông hỏi, “Ở đó có lượm ốc, bãi biển cát trắng mịn như đường.”
– “Thiệt!,” Trang tròn xoe cặp mắt, “Vậy thì đi!” Trang chợt nghĩ, hay ít ra mình đi cũng tránh mặt cậu Đức và thằng anh được một ngày.
– “Nhớ ăn cái… trước hả đi,” bà Quỳnh nhắc.
– “Con ăn sau cũng được,” Trang đáp, quay mặt về phía ba mình, “Con mặc vậy được không?”
Ông nhìn, nhíu mày, nói:
– “Hôm qua tới giờ con chưa ăn. Ăn rồi mới cho đi!” rồi ông cười hề hà.