Trang lại mở mắt. Nơi bẹn nàng vẫn còn hoen ướt và đỏ thẩm. Nàng hơi mặc cảm, không biết làm gì hơn là suy nghĩ… “Tủi nhục?” Nàng chả thấy tủi nhục gì hết. Quả thật cái cảm giác “nó” giựt giựt trong miệng nàng không thể nào quên được. Không biết cái cảm giác “giựt giựt” đó trong lồn nàng có làm nàng quên luôn mình là ai không? Nàng biết nó sẽ sướng lắm vì nó sẽ rất vừa vặn với âm đạo của nàng. Phải chăng đó là sự tự nhiên mơ mộng của đứa con gái mới lớn? Nàng thầm nghĩ, rồi thiếp đi lúc nào không hay…
Tiếng xì xào văng vẳng từ phòng bên đánh thức Trang. Nàng nhíu mày tự hỏi tiếng rên đó là của ai. Nàng chú ý… Ra là mẹ nàng. Tiếng thào thào đó làm quá khứ trỗi dậy trong lòng nàng, rõ ràng không khác nào tiếng rên lúc mẹ nàng bị hiếp… Thì ra, hình ảnh đó cứ luôn reo rắt trong tâm khảm nàng… Rồi nàng nghe tiếng năn nỉ của ba nàng, trầm, đục. Thở dài, Trang muốn thờ ơ với hiện thực lắm, nhưng cả mấy ngày qua hầu như ba mẹ nàng tranh cải một điều gì đó, không ngừng nghỉ.
Nàng bèn ngồi dậy, lượm lên bộ bikini và mặc nó vô. Thì ra suốt buổi qua nàng ngủ truồng lúc nào không hay. Lục trong tủ áo, nàng định mặc luôn cái quần ngắn, nhưng lúc đó, nàng nghe tiếng nài nỉ của ba nàng trở nhanh và mạnh. Ông nói điều gì đó như cáu gắt… Sự tò mò bắt nàng bước tới gần cửa định nghe. Phòng cạnh bên, cửa để hở, nàng nghe… “Quỳnh, em… khoan đã! Nhìn coi… cứng… nè… bây giờ…sao?”
– “Mặc kệ anh! Thôi dẹp… anh. Coi không… chút nào!”
– “Em làm như…chưa…. giờ thấy!,” ông nguýt môi.
– “Không phải… em vẫn… nghĩ tới… vẫn… sợ!”