Đến một lúc dường như Cảnh không chịu nổi, anh nâng bà Hạnh lên, dìu bà lại ghềnh đá, tay anh thọc mạnh vào trong quần tắm của bà Hạnh. Ngón tay cọ quẹt cái khe đã ướt đẫm nước lồn. Anh quỳ xuống, vạch làn vải qua một bên. Âm hộ phơi lộ liễu dưới ánh mặt trời, đầy đặn, mập tròn, những sợi lông đen nhánh mịn màng ôm sát hai mép nhô cao tròn trịa ẩm ướt. Anh đưa lưỡi liếm nhẹ, bà Hạnh nẩy mình rên nho nhỏ. Anh lấy tay vạch hai bên mép lồn, lưỡi anh đánh liên tục phần nhậy cảm nhất. đó là phần mồng đốc đỏ ối phía trên. Bà Hạnh ưỡn người rên rỉ… Bỗng có tiếng người xa gần đâu đây… ? Anh dừng lại, đứng lên, ngay ngắn. Thế là hỏng việc! Hai người nhìn nhau tiếc nuối. Mặt bà Hạnh đỏ rần, mồ hôi ra như tắm. Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi chỗ ấy. Lòng xôn xao, rậm rực, lo sợ, hồi hộp, nhưng thích thú không thể diễn tả được.
Tối hôm đó bà Hạnh không ngủ được. Ông chồng già đã ngủ yên lành trong cơn say. Bà trằn trọc cảm giác tội lỗi và ham muốn lẫn lộn. Đã lâu lắm rồi hai người không làm tình với nhau. Cơ thể bà lúc nào cũng rạo rực đòi hỏi, nhưng không làm sao hơn! Bà không thể bắt chồng làm việc ấy. Không ngờ Cảnh đã làm cơ thể của bà hồi sinh. Tất cả mọi người đã ngủ yên. Bà bước nhẹ xuống giường, đi đến tủ lạnh lấy nước uống và mở cửa bước ra ngoài. Gió biển lồng lộng mát mẻ của đầu mùa hè, bà đi chầm chậm. Bỗng… sau lưng có bóng người thấp thoáng đi lại, bà hoảng hốt quay lại… Cảnh đứng đó tự bao giờ.