Trở lại lúc Tây Môn Lộc đang giao cấu với Xuân Nương. Dù bị kích thích tột cùng bởi những tài lạ của Xuân Nương, nhưng nhờ sư trợ giúp của dược lực, khiến Tây Môn Lộc chịu đựng rất lâu. Đã có nhiều lần, Xuân Nương dở độc chiêu, ép sát hai màng thịt âm, khiến dâm thủy dính chặt vào nhau, như một tấm màn trinh của người con gái, và hai mang *** giật lia lịa khiến cho hắn cảm giác nàng đã ra, biểu lộ sự thoã mãn chinh phục trong lòng hắn, và cu hắn đã rung bần bật, tính nhả khí trong *** Xuân Nương. Nhưng, dược lực quả thật lời hại, nó khiến những tĩnh mạch ở dương vật bế khí, làm hắn muốn xuất cũng không được, Hơn nữa, dục vọng trong hắn vẫn luôn dâng trào, quả như Xuân Nương đã nói khi nãy, hắn hoàn toàn không bị mệt, không xuất tinh, và cơn mê da thịt vẫn luôn có. Hắn thích chí, và càng nắc mạnh vào sâu trong *** Xuân Nương. Tư Đồ Xuân cũng chẳng thuộc loại non nớt trong chuyện phòng the. Nàng thở dài, rồi cửa *** nàng chợt thả lõng. Những tưởng nàng đã ra, nhưng không, nàng chỉ thở dài đó thôi, rồi mắt liêm diêm tận hưởng khoái lạc. Không phải Xuân Nương là một con người không biết khoái lạc là chi, nhưng vì nàng quá biết lấy nó nên có thể nói sự đòi hỏi lấy nó của nàng như là vô tận. Nàng chưa bao giờ mệt trong chuyện lên giường. Mặc con thú điên đang hăm he tấn công tới táp trong *** nàng, nàng để mặt nó, nàng dụ cho nó hăng say, dụ cho nó mệt, mà nàng chẳng hề phí sức. Nàng tiếp nhận những cú thọc mạnh bạo ấy như gió thoảng bay qua người. Nàng nằm đó chờ đợi.