Tây Môn Lộc hơi ngỡ ngàng, rồi bất chợt hắn vỡ lẽ ra một điều. Hắn từng nghe một người bạn nói, có một số người đàn bà, có thể trở lại hoàn tân sau khi giao hợp. Nguyên nhân là vì bức màn trinh của họ không dày và dễ đàn hồi, và đường kính lỗ thoát lớn hơn những người đàn bà thông thường, nên vậy khi giao hợp, họ có thể điều khiển các vòng bao quanh ống âm đạo, khiến nó co sát,chắn lại, và rung rẫy liên tục, khiến cho người đàn ông cảm giác như đang giao hợp với trinh nữ. Ngỡ đâu chỉ là một câu chuyện bịa đặt, nhưng cuối cùng, Tây Môn Lộc đã gặp được loại đàn bà này, và hơn nữa lại là một người đàn bà dung nhan xinh đẹp, và cuồng nhiệt trong tình dục.
Càng nghĩ Tây Môn Lộc càng phấn chí, và ra sức thọc thủng tấm bì trinh đàn hồi ấy, và nắc những cú dồn dập. Nhụy hoa của Tố Quyên bấy giờ đã ẩm đầy những chất nước dâm, và trải dài hai bên háng, giúp cho dương vật của Tây Môn Lộc dễ dàng xâm nhập âm hộ của nàng. Hợp cẩn như vậy độ chừng tàn một cây nhan. Thấm mệt vì phải lao động nhiều, Tây Môn Lộc bèn ôm chặt tấm lưng thon của nàng, miệng nút chặt lưỡi của nàng, rồi lật xấp người nàng lại, mình đè lên tấm lưng ấy, nắc những cú thật gần thật sâu, vào *** của Tố Quyên theo kiểu cẩu nhập. Tố Quyên chới với vì sức đụ dai dẻo của Tây Môn Lộc, nhưng cũng không kém phần thích thú. Hai chân nàng dang ra hai bên ghế, hai tay soải nắm hai thành ghế, hạ thể nhấp nhô đáp ứng với người tình. Miệng nàng thoát ra những dâm ngữ xốn xáo, tục tĩu nhưng không kém phần mê ly:
_Nựng em nữa đi anh, nịu em ấy, Đúng rồi, chỗ ấy đó anh, em thấy tê, ôi nhưng không phải tê, ôi mê nhưng không phải mê, em chịu không thấu nữa rồi, ôi nhưng đừng bỏ chỗ ấy anh nhé, Nắc em đi, ối, á á á, nựng em nữa đi, nựng em chết đi anh.