Mỗi sáng Phụng có thói quen vừa tản bộ vừa jogging từ nơi khu nhà mới của chàng vòng vòng trên những con đường đồi qua những công viên hay hàng cây nên thơ, xa xa có thể trông thấy vịnh San Francisco. Chàng thức dậy từ lúc 5 giờ, trời còn tinh sương, mùa hè nên đã có ánh sang sáng. Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Phụng mặc quần cụt đen bó loại để chạy xe đạp và cái áo thun màu vàng thế là xong, bước ra khỏi nhà.
“Anh Phụng exercise buổi sáng đấy à ?”
Phụng quay lại thì thấy Oanh, vợ Hùng, người bạn hàng xóm cách chàng vài căn khá thân : “Hi Oanh, ừa, tưởng mọi người vẫn còn ngủ chứ, sao thức sớm thế ?”
Oanh cười, nói : “Chờ Oanh với. Em ngủ không được nên thôi dậy, đi bộ sớm cho mát.”
Thiệt, không gì bằng buổi sáng đi tản bộ, vừa yên tịnh vừa được hít thở không khí tươi mát. Huống chi vùng đồi núi San Francisco này phong cảnh rất hữu tình, đẹp mắt. Đi tản bộ một mình đã thú, huống chi có bóng hồng bên cạnh cười nói huyên thiên làm Phụng cũng vui vui. Mà là bóng hồng thiệt vì hôm nay Oanh mặc bộ sweatsuit màu hồng nhạt.
Oanh là một phụ nữ thích giản dị, không có hay chỉ trang điểm chút xíu là đủ, quần áo cũng không trưng diện đua đòi. Ngực nàng hơi phẳng, không có khiêu khích gì cả. Duy chỉ có đôi mông nàng thì tròn lẳng và dạng vừa phải, rất quyến rũ.