Phụng đều thân với cả hai Hùng và Oanh nên những lúc họp mặt đều có thể nói chuyện tự nhiên với nhau về bất cứ vấn đề gì. Cho nên có bạn bè như thế rất là thoải mái.
Còn chừng một tiếng nữa thì mới rạng đông. Phụng và Oanh quyết định leo lên một ngọn đồi ngắm mặt trời mọc. Mất khoảng 20 phút thì tới nơi, hai người kiếm được một tảng đá phẳng mặt để ngồi lên. Sau lưng đàng xa là vịnh San Fran, còn trước mặt dưới kia là thung lũng cỏ xanh đầy tiếng chim hót. Dù là mùa hè nhưng trên cao và chưa có mặt trời ló dạng nên gió lùa có vẻ lành lạnh làm Oanh khẻ run.
Oanh và Hùng đã từng lên chỗ này trong thời kỳ trăng mật và Oanh kể cho Phụng nghe những mẫu chuyện con về thời kỳ đó. Oanh nhớ lại những ngày mới cưới nồng nàn và nàng bắt đầu cảm thấy lãng mạn, hứng thú. Có lẽ vì lạnh nên Oanh đã ngồi xích lại gần Phụng hơn, đùi nàng chạm đùi chàng. Nàng vừa nói uyên thiên, vừa ngắm nhìn thung lũng đang tỉnh dậy đẹp dưới ánh rạng đông.
Đột nhiên Oanh hỏi Phụng : “Phụng nè, Oanh sờ một tí được không ?”
Phụng không chú ý, cũng đang say sưa với phong cảnh, không nghe rõ Oanh đã nói gì nên cũng gật đầu.
Oanh đặt bàn tay mềm mại lên háng Phụng. Nàng sờ và mơn trớn cái cục u lồi lên dưới lớp vải căng đen bóng. Phải mất vài giây Phụng mới choàng tỉnh ! Oanh mỉm cười, nói nhỏ lí nhí : “Em…muốn coi…”