Mợ rất thương thằng Bão, Mợ chìu chuộng nó như đứa em, đứa cháu. Khi nó đụ Mợ tôi thấy có lúc Mợ ôm nó mà ru như ru con … Có lẻ vì tình cãm Mợ dành cho nó mà sau nầy, cả sau khi nó lập gia đình có con cái, nó vẩn giử liên hệ với Mợ, vẩn lâu lâu tìm đến Mợ để ái ân mặn nồng với Mợ, mặc dù Mợ đả gần 60 tuỗi, đả thành bà ngoại, bà nội.
Trong cả khoãng thời gian đó, Chị Sáu vẩn lặng lẽ đứng cạnh tôi, trung thành. Chị biết hết những mối tình của tôi, từ con Hương đến Mợ Tám. Lâu lâu, tôi vẩn tiếp tục chia sẻ chăn gối với chị. Chị rất biết giử phận mình, không bao giờ đòi hỏi gì nơi tôi, tôi cho chị bao nhiêu, dù là cơm thừa, canh cặn, chị cũng vui vẽ chấp nhận mà không bao giờ so đo ….
Tôi quên kể chuyện Chị Thảo !
Chị Thảo là em bà con cô cậu gì đó của chị Sáu. Chị Thảo lên ở vài ngày với Chị Sáu. Tôi ngac nhiên lắm vì Chị Thảo là ni cô trong chùa. Thật ra mà nói thì Chị Thảo không phải là ni cô chánh cống, có điều từ nhỏ 7, 8 tuỗi do gia đình không đủ điều kiện để nuôi ăn nuôi học nên cho Chị Thảo vào chùa ở. Chị làm tạp dịch, lại được Sư cô trụ trì lo cho đầy đủ, biết đọc kinh kệ nên riết ai cũng gọi là ni cô. Chị Thảo đả gần 25 tuỗi khi chị đến thăm chị Sáu trong một dịp đi công tác. Bà Ngoại tôi thấy chị dể thương hiền lành nên mời chị ở lại thêm vài ngày cho vui.